Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4087: Khoác lác như thế mà ngươi cũng nói được

Cung chủ Thiên Cung đại khái cũng hiểu được bọn họ đang nói gì, nhưng với lập trường của nàng, nàng không tiện xen vào, đành phải giữ yên lặng.
Máu nóng Tô Bối Bối bốc lên, nói với Hạ Thiên: “Ngươi nói thẳng đi, có làm hay không?”
“Làm, ta nhất định rất muốn làm, nhưng không phải bây giờ.”
Hạ Thiên cũng chẳng ngại, tiến lên ôm lấy eo Tô Bối Bối, cười nói: “Chỉ cần tăng lên Nghịch Thiên Bát Châm, tu vi và cảnh giới của chúng ta cũng tăng lên, nhưng…”
Tất cả mọi người đều ngưng thần nghe Hạ Thiên nói tiếp, bởi vì các nàng xác thực cũng rất tò mò đối với nguyên nhân này.
“Nghịch Thiên Bát Châm có một khuyết điểm nho nhỏ.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Cũng không thể gọi là khuyết điểm, chỉ có thể nói là BUG. Tu tiên theo kiểu như vậy, con đường đã dùng qua một lần, lần sau dùng lại, hiệu quả sẽ yếu bớt, tiêu hao linh khí cũng sẽ nhiều hơn gấp mấy lần. Đây cũng là lý do vì sao trước đây ta không dùng phương pháp này để tu tiên, bởi vì nó hoàn toàn không cần thiết.”
“Ngươi thật không lừa ta chứ?” Tô Bối Bối cau mày.
Hạ Thiên mỉm cười hỏi: “Thế nàng nói như thế nào?”
Bốp.
Tô Bối Bối đỏ mặt, lập tức gạt tay Hạ Thiên ra, lui về sau mấy bước, mắng to: “Ngươi là đồ lưu manh.”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Bối nha đầu, không phải vừa rồi nàng định hiến thân sao? Tại sao đảo mắt lại trở mặt đánh người?”
“Ta không có, ta không có, ngươi đừng có ăn nói lung tung.” Dũng khí mà Tô Bối Bối vất vả lắm mới có được đã tiêu tán không còn, thậm chí còn trốn sau lưng Lam Y Nhân, khó chịu trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
Cung chủ Thiên Cung lên tiếng: “Phương pháp duy nhất là mở ra huyền tinh tiên quan. Cho dù không thể thức tỉnh Phù Diêu Tiên Tử, ít nhất cũng có thể dùng linh khí trong quan tài bổ sung cho Hạ Thiên.”
“Cũng chỉ có thể như thế.” Triệu Vũ Cơ gật đầu: “Tuy nhiên, chúng ta cũng đừng nên chậm trễ thời gian. Mọi người tiếp tục, thừa dịp Võ La Thần Quân còn chưa chạy đến, chúng ta phải nhanh chóng mở ra tiên quan.”
Tất cả mọi người đều không do dự, lập tức quay lại phương vị trận pháp đã được sắp xếp từ trước.
Hạ Thiên và cung chủ Thiên Cung một lần nữa bước đến trước tiên quan.
“Vừa rồi, kiếm khí của Võ La Thần Quân đã chém ra một khe hở. Bây giờ ngươi vào hẳn không còn phiền phức như trước.”
Cung chủ Thiên Cung chậm rãi nói: “Tuy nhiên, chúng ta không còn nhiều thời gian để thử. Nhiều nhất cũng chỉ hai ba lần thôi. Võ La Thần Quân hẳn sẽ đến đây, ngươi nên tranh thủ cơ hội.”
Hạ Thiên nói: “Ta có đầu mối, trước đó ta đang chuẩn bị ra tay. Nếu không phải cái tên Thần Quân kia đến, nói không chừng ta đã thành công.”
“Mấy lời nói nhảm thì không cần nói, ngươi hãy tập trung tinh thần.”
Cung chủ Thiên Cung bỗng dưng bóp ấn quyết, một lần nữa nhấc tay điểm vào mi tâm Hạ Thiên.
“Ừm.”
Tâm niệm Hạ Thiên vừa động, lập tức tiến vào thế giới bên trong tiên quan.
“Ngươi lại đến, cần chi phải vậy chứ?”
Sợi tàn niệm kia một lần nữa thở dài, có chút tức giận nói: “Nguy hiểm của ngươi còn chưa được giải trừ, nơi này lại không có cơ quan, nhưng chỉ cần ta vẫn còn, ngươi sẽ không cách nào nhìn thấy chân thân của nàng.”
Hạ Thiên không rảnh nói nhảm với tàn hồn, ngân châm bắn tới.
“Vô dụng thôi.”
Sợi tàn niệm kia nói: “Ta chẳng qua chỉ là một sợi tàn niệm, không phải người cũng không phải vật, không phải quỷ cũng không phải quái. Nếu đã không có thực thể, cũng không có linh khu, ngân châm của ngươi vô hiệu đối với ta.”
Hạ Thiên không tin, lấy ra Định Hải Thần Châm đâm một chiêu Châm Ngoại Châm vào tàn hồn.
Kết quả rõ ràng, hoàn toàn vô hiệu.
“Rốt cuộc ngươi là cái thứ đồ chơi gì thế?” Hạ Thiên hỏi.
“Ta đã nói rồi, một sợi tàn niệm mà thôi. Ngươi không làm gì được ta, tương tự ta cũng không làm gì được ngươi.” Sợi tàn niệm kia trả lời: “Ta chỉ căn cứ vào ý chí trước khi Phù Diêu Tiên Tử bế quan, diễn tả ý nghĩa không muốn bị quấy rầy của nàng. Chỉ cần nàng vẫn không muốn bị quấy rầy, ta sẽ vẫn còn tồn tại, hơn nữa ngươi cũng sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy chân thân của nàng. Ta nói đã đủ rõ chưa?”
“Vậy thì ngươi không cần thiết phải tồn tại.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta nhất định phải đánh thức nàng dậy. Người đẹp như thế, rõ ràng nên có cuộc sống tốt, cần chi phải bế sinh tử quan, hoàn toàn có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống.”
“Đại đạo mênh mông, nàng ấy đã sớm mò được cực hạn của bản thân. Đời này kiếp này đoán chừng không thể đột phá.”
Sợi tàn niệm kia cười nhẹ: “So với dung nhan khô già, hình thần đều suy, chi bằng nằm trong quan tài, có thể vạn năm trường tồn, yên lặng chờ thời cơ đột phá.”
Hạ Thiên thật sự không hiểu, thậm chí có chút xem thường cách làm này: “Chẳng lẽ cứ sống như người thực vật, chuyện gì cũng không làm là có thể đột phá?”
“Nơi này không có tiên khí, linh khí mỏng manh, đừng nói Phù Diêu đột phá, ngay cả chèo chống tu vi ngày thường của nàng cũng khó mà làm được.”
Sợi tàn niệm kia thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Nàng cũng không muốn tốn thời gian quý báu của mình trong quan tài nhưng còn có cách nào nữa đâu chứ?”
“Đương nhiên là có cách rồi.”
Hạ Thiên tự tin lên tiếng: “Ta có cách giúp nàng đột phá bình cảnh. Cho dù về sau nàng ấy muốn đột phá Chân Tiên cũng không phải là không có khả năng.”
“Đúng là hậu sinh khả úy. Mấy lời khoác lác này ngươi cũng nói ra được.” Sợi tàn niệm kia thiếu chút nữa bị Hạ Thiên làm cho tức cười: “Tu vi của ngươi không thấp, hẳn cũng biết gian nan của đại đạo, vì sao ngươi lại tùy tiện nói ra những lời đó chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận