Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4107: Chàng nên làm như thế nào thì cứ làm thế đó

Y Tiểu Âm lắc đầu: “Không cần phải như vậy.”
Nàng nói: “Bọn họ thuộc Di Lạc thần tộc. Khi ta thanh trừ ma chủng ở Nam Mĩ, ngẫu nhiên gặp được.”
“Dị Lạc thần tộc?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Là thứ gì? Chưa nghe nói qua.”
Y Tiểu Âm lạnh nhạt giải thích: “Có rất nhiều dân tộc trên thế giới có truyền thuyết thần thoại của mình. Ta đoán trên trái đất có một thời đại linh khí bạo phát. Khi đó người chính là thần, thần chính là người. Tuy nhiên, về sau, linh khí mỏng manh, những người được gọi là thần dần dần bị chôn vùi trong trường hà thời không. Tuy nhiên, mọi thứ luôn có chuyện ngoài ý muốn. Thần tộc vì bảo hộ truyền thừa, cũng đã nghĩ mọi cách bảo lưu lại hỏa chủng. Đây chính là môn phái tu tiên trong nước của chúng ta.”
“Lộn xộn quá.” Hạ Thiên nghe có chút loạn: “Một đám ngớ ngẩn, không cần để ý đến.”
Y Tiểu Âm cười nhạt một tiếng: “Đây cũng chính là bọn họ nói, cứ im lặng lắng nghe thôi.”
“Đó chính là nói bừa, dát vàng lên mặt.” Hạ Thiên hạ định nghĩa cho hai người kia.
Một lát sau, Hạ Thiên và Y Tiểu Âm đã đến đỉnh Thanh Phong Sơn.
Bên ngoài đại trận hộ sơn, Luyện Tố Tố và Hạ Linh Sơn riêng phần mình ngồi xếp bằng trên một ngọn núi, vừa vận chuyển linh khí vừa canh chừng trận pháp.
“Hai người kia là ai?” Y Tiểu Âm thuận miệng hỏi.
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Một người được xem là đồ đệ. Trước kia là linh mạch Chung Nam Sơn, một người là linh mạch phái Thiên Sơn. Ta kéo bọn họ đến đây hỗ trợ.”
Y Tiểu Âm nói: “Có thể gọi linh mạch đến canh chừng, chàng tìm ta nhất định là có phiền phức không nhỏ. Không có việc, chàng sẽ không tìm ta.”
“Vợ Y Y, nàng nói vậy là không có lương tâm rồi.” Hạ Thiên cười nói: “Lúc không có chuyện gì, ta cũng sẽ tìm nàng mà.”
“Bớt ba hoa ở đây đi.” Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên: “Vào đề chính đi, chàng muốn ta làm gì?”
Hạ Thiên xác thực không nói gì nữa, dẫn Y Tiểu Âm vào nhà gỗ.
Trong phòng, Dương San ngồi khoanh chân trên giường, nhìn chằm chằm Phù Diêu Tiên Tử, thỉnh thoảng lại dùng khăn mặt lau mồ hôi cho nàng.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, bên này không có việc gì chứ?” Hạ Thiên đẩy cửa tiến vào. “A, chồng, Y tiểu thư, mọi người về rồi à.” Dương San quay lại nhìn Hạ Thiên và Y Tiểu m, vội vàng đứng lên: “Tạm thời không có việc gì, nhưng nàng ấy có mở miệng nói mấy câu, ta nghe không hiểu. Ta đã dùng điện thoại để quay lại.”
Nói xong, nàng liền đưa điện thoại của mình cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên tiện tay đưa điện thoại cho Y Tiểu m: “Vợ Y Y, nàng nghe thử xem có đầu mối gì hay không?”
“Chẳng lẽ nàng ấy là Phù Diêu Tiên Tử?” Y Tiểu Âm nhìn chằm chằm nữ nhân trên giường một hồi. Cho dù trước nay nàng không chú trọng dung mạo, nhưng cũng không thể không cảm thán. Nữ nhân kia thật sự đẹp đến mức không cách nào dùng lời nói để hình dung.
“Đúng, là nàng.” Hạ Thiên cười nói, khó có chút khiêm tốn: “Bây giờ nàng ấy cũng là nữ nhân của ta. Ta dựa vào linh khí của nàng ấy mới giết chết được Võ La Thần Quân.”
Y Tiểu Âm mở âm thanh trong điện thoại di động của Dương San, nghe mấy lần, xác thực không có đầu mối gì. Nàng gửi một bản sang điện thoại của mình, sau đó trả điện thoại lại cho Dương San.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng đi nghỉ trước đi.” Hạ Thiên nói với Dương San.
Dương San mỉm cười nói: “Không cần, ta ở đây chờ mọi người phân việc. Nếu chẳng may mọi người cần ta hỗ trợ, bên cạnh không có ai, vậy thì lỡ chuyện mất.”
“Hiện tại, linh khí của nàng ấy bị hao tổn.” Y Tiểu Âm tiến lên kiểm tra đơn giản qua một lần cho Phù Diêu Tiên Tử: “Loại bệnh này, ta đã từng đọc qua trong một quyển cổ tạ.”
Hạ Thiên lập tức khen ngợi: “Hắc hắc, vợ Y Y, nàng quả nhiên học thức uyên bác.”
Y Tiểu Âm quay lại trừng Hạ Thiên một cái. Tiểu tử này đúng là thù dai. Câu này hiển nhiên không phải là khen nàng mà là cố ý thuật lại câu của nam nhân tóc vàng kia.
“Vợ Y Y, nàng có biện pháp nào tốt hay không?” Hạ Thiên hỏi.
“Chàng thật sự không nghĩ ra cách nào à?” Y Tiểu Âm có chút kỳ quái nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên không hiểu: “Vợ Y Y, nàng không phải đang nói nhảm chứ? Nếu ta nghĩ ra được cách, ta đã thực hiện chữa trị rồi.”
Tiếp theo, hắn chợt hiểu ra, nghi hoặc hỏi: “Vợ Y Y, nàng nói là rót linh khí cho nàng ấy? Ta đích thật đã làm rồi, nhưng tinh thần của nàng yếu ớt, nếu cưỡng ép rót vào quá nhiều linh khí, đoán chừng nàng ấy sẽ không chịu nổi.” “Chàng hẳn không chịu nổi mới đúng.” Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Bình thường, hao tổn linh khí thì chỉ cần rót vào linh khí là được. Nhưng nàng ấy thì lại khác, nàng ấy bế sinh tử quan quá lâu, thần thức không cách nào xứng đôi với cơ thể. Biện pháp duy nhất chính là để thần trí của nàng mau chóng giao hòa cùng cơ thể.”
“Vậy phải làm thế nào đây?” Hạ Thiên hỏi.
Y Tiểu Âm nhìn Phù Diêu Tiên Tử rồi đáp: “Không phải chàng am hiểu loại chuyện này nhất sao?”
“Sao?” Hạ Thiên nghi hoặc hỏi, tiếp theo hắn dường như nghĩ đến cái gì đó: “Ý của nàng là song tu? Như vậy cũng có thể sao? Trước đó ta dựa vào cung chủ Thiên Cung hỗ trợ mới hữu hiệu.”
Hạ Thiên thật ra quan tâm quá sẽ bị loạn.
“Nếu không, vì sao lại có người gọi song tu là linh và nhục giao hòa chứ?” Y Tiểu Âm cực kỳ nghiêm túc, một chút cũng không giống như đang kể chuyện cười: “Trước chàng dùng thần thức của mình tiến hành câu thông với nàng, sau đó chàng nên làm thế nào thì cứ làm thế đó, không cần ta phải dạy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận