Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3366: Các ngươi hình như chưa từng khách sáo qua

“Hừ, quả nhiên là hạng người giấu đầu lòi đuôi, ngay cả tên thật cũng không dám nói.”
Ánh mắt Tào Tùy Tâm lạnh lại, cũng lười nhiều lời: “Đã như vậy, ngươi cũng đừng trách chúng ta không khách sáo.”
“Các ngươi hình như chưa từng khách sáo qua.” Thiếu nữ tự xưng bé ngoan mỉm cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu: “Ban đầu, các ngươi đã từng bước từng bước truy sát ta. Bây giờ một đám truy sát ta, đúng là vô sỉ.”
Đại hán cầm song đao chửi ầm lên: “Đánh rắm! Rõ ràng con bé ngươi bố trí bẫy rập khắp nơi, lừa chúng ta khổ không thể tả.”
“Ta nói này đại gia, ngươi nói như vậy thật sự có chút oan uổng.” Bé ngoan lắc đầu, mất hứng trừng mắt nhìn người này: “Trên người của ta chẳng có thứ gì cả, lấy gì mà đặt bẫy? Hơn nữa, đây là thổ địa của các ngươi, cạm bẫy của ta có thể làm được cái gì?”
“Đúng là khéo mồm khéo miệng.” Nam nhân trung niên cao gầy hừ một tiếng, nói với bé ngoan: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không giao thánh linh quả ra, ngươi cũng đừng trách chúng ta khi dễ một nữ tử yếu đuối như ngươi.”
Bé ngoan mở to mắt, chỉ vào ông ta mà nói: “Các ngươi đang khi dễ một nữ tử yếu đuối đấy. Chẳng lẽ điều này còn có thể rửa sạch được? Không thể nào, không thể nào?”
“Ngươi.” Nam nhân trung niên cao gầy trong nháy mắt nổi trận lôi đình: “Cô nương, ngươi tốt nhất nên thức thời một chút, đừng có mà ngắt lời. Nếu không, không ai cứu được ngươi đâu.”
“Hừ, ta thấy nàng ta đang làm ra vẻ đấy.” Tào Tùy Tâm đang nhịn một bụng tức ở chỗ Hạ Thiên, bây giờ chẳng qua chỉ mượn đề tài mà nói chuyện: “Đã như vậy, để ta xem ngươi còn có thể giả bộ đến khi nào?”
Nói đến nước này, trên cơ bản chính là muốn ra tay.
“Chờ chút đã, ta còn có lời muốn nói.” Bé ngoan giơ tay lên, ra hiệu tạm dừng: “Chờ ta nói xong, các ngươi muốn ra tay thì ra tay.”
Tào Tùy Tâm hừ lạnh một tiếng: “Ngươi tốt nhất nên nói lời hữu dụng, nếu không, ngay cả di ngôn cũng không cần giao phó.”
“Không sai, tiểu cô nương, chúng ta và ngươi không cừu không oán. Nếu không phải ngươi động thánh linh quả, cũng không ai đuổi theo ngươi cả.” Nam nhân trung niên cao gầy lại bày ra tư thái trưởng giả, tiếp tục khuyên nhủ; “Thánh linh quả đối với người ngoại giới các ngươi thật ra không có công dụng gì lớn, các ngươi cần gì chứ?”
Đại hán mang song đao cũng đè xuống hỏa khí, quát lớn: “Ngươi mau giao đồ vật ra, chúng ta có thể chuyện cũ bỏ qua, thậm chí đích thân đưa ngươi ra ngoài.”
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng, nói những lời hoàn toàn không giống nhau nhưng ý tứ biểu đạt trên cơ bản lại giống nhau.
“Yêu nữ, ngươi tốt nhất đừng ôm tâm lý may mắn.”
“Cao thủ bên trong tàn cảnh đều ở đây, ngươi đừng hòng trốn.”
“Ngươi mau giao thánh linh quả ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Bằng không, chúng ta sẽ đuổi theo ngươi ra bên ngoài, giết chết cả nhà các ngươi.”
“…”
“Haiz, các ngươi thật là…Tất cả im miệng cho ta.” Bé ngoan thấy những người này nói không dứt lời, lập tức cảm giác đầu óc sôi trào: “Các ngươi ồn ào quá, các ngươi không biết sao?”
Những người kia đầu tiên là sững sờ, sau đó càng thêm tức giận không kềm được.
“Mẹ nó, mọi người cùng nhau xông lên làm thịt nàng ta.”
“Giết nàng ta, sau đó tìm thánh linh quả cũng không muộn.”
“Đúng, dù sao thánh linh quả cũng nằm trên người nàng ta.”
“…”
Bọn họ nói như vậy, cũng sẽ làm như vậy. Sau khi người bên trong tàn cảnh bị nhuộm dần âm khí, phương diện tâm tính đã sớm bị hắc hóa.
“Giết.”
Đại hán cầm song đao trong tay quát lớn một tiếng, một ngựa đi đầu, vũ động song đao, hung tợn nhào về phía bé ngoan.
Đại đao cuồng vũ như hoa tuyết, lắc lư bổ về phía cái cổ trắng như tuyết của bé ngoan.
Những người khác đầu tiên là sửng sốt, sợ đại hán làm thịt bé ngoan trước một bước, sau đó độc chiếm thánh linh quả.
Vô số người nhảy lên, tranh nhau chen lấn phóng đến chỗ thiếu nữ yếu đuối, các loại vũ khí huy động lên.
Đao quang kiếm ảnh, đằng đằng sát khí, cảm giác cho dù là một ngọn núi cũng sẽ bị bọn họ nghiền nát.
Bé ngoan giống như bị choáng váng, cả người đứng im tại chỗ, mở đôi mắt to, lại còn nhấp nháy, lộ ra vẻ vô tội.
Bành bành bành.
Một bóng người lao đến, đứng trước mặt bé ngoan, hai ba lần nhảy lên đã đạp bay toàn bộ người trước mặt ra ngoài.
Đa số người bay ra ngoài đều trực tiếp hôn mê.
Người nào có công lực tương đối cao thì rất nhanh duy trì được thân hình, nhất là đại hán mang song đao, không khỏi giận tím mặt, quát mắng: “Là ai vậy? Tại sao ngươi lại xen vào việc của người khác, có phải ngươi muốn tìm chết hay không?”
“Muốn chết?” Người đến cười lạnh một tiếng, có chút châm chọc: “Một đám đại lão gia lại khi dễ một thiếu nữ vị thành niên, đúng là vô sỉ.”
Đại hán song đao tập trung nhìn vào, phát hiện đánh lui bọn họ là một nữ nhân. Hắn ta không khỏi nghi ngờ: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai, nói ra ngươi cũng không biết.” Người đến chính là Ninh Nhụy Nhụy. Nàng đi theo hai bóng người kia đến đây, kết quả nhìn thấy một đám người vây công một thiếu nữ, trong nháy mắt không nhịn được mà ra tay.
“Là ngươi?” Trong đám người có người nhận ra Ninh Nhụy Nhụy, còn có chút ấn tượng, lập tức nhắc nhở mọi người: “Mọi người cẩn thận, nữ nhân này là Trương Lăng Linh mang vào, nhất định có chút bản lãnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận