Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2540: Hình như ta biết

"Tiểu tử, ngươi muốn chết rồi, đúng không!" Lúc này, Lưu gia nổi giận, cho tới bây giờ hắn chưa từng bị người ta coi thường đến thế, đặc biệt là trước mặt bọn tiểu đệ, lập tức xoay đao bổ tới đầu Hạ Lãnh.
Hạ Lãnh chỉ khẽ nâng tay trái lên, nhẹ nhàng duỗi ra ngón giữa và ngón trỏ, liền kẹp lấy đại đao.
Tên Lưu gia đó sững sờ, đột nhiên dùng sức muốn đoạt lại đao, nhưng kết quả là cây đao đó giống như bám rễ trên ngón tay của Hạ Lãnh, căn bản không nhúc nhích được.
"Còn ngơ ngác cái gì, cùng tiến lên, giết chết tiểu tử này." Lưu gia đành phải rống với mấy tiểu đệ ở bên cạnh.
Không thể không nói, mấy người tự xưng là hiệp khách gần đây hẳn chỉ là bọn tiểu mao tặc, Hạ Lãnh cũng không tốn nhiều sức, chỉ cho mỗi tên một cước, liền khiến tất cả bọn họ quỳ xuống và bắt đầu van xin.
"Công tử, thiếu hiệp, tha mạng!" Trên mặt Lưu gia cũng đã trúng một cước, mặt mũi sưng vù, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn, chủ động quỳ xuống xin tha.
Hạ Lãnh nhàn nhạt hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tiểu nhân tên thật là Lưu Đại Thụ, bí danh Thương Sơn Thử, là sơn tặc của vùng này." Lưu gia khóc lóc nói: "Lúc đầu thấy Thần Phong Cốc cháy, nên muốn thừa dịp cháy nhà hôi của một phen, lại sợ gặp phải người của Phong gia, cho nên chỉ dám chờ ở bên ngoài, bọn ta thực sự chưa cướp gì cả, còn đụng phải thiếu hiệp. Xin tha cho bọn ta lần này, trên ta còn có lão nương bảy mươi tuổi, dưới có bảy tuổi..."
"Câm miệng, lại nói mấy thứ nhảm nhí này, có tin ta cắt đầu lưỡi của ngươi luôn không." Hạ Lãnh trừng người này một cái, lớn tiếng quát hỏi: "Đừng nghĩ rằng ta còn nhỏ tuổi, nên dễ bị lừa."
Lưu Đại Thụ liên tục dập đầu liên quan không ngớt: "Vâng vâng vâng! Tiểu nhân không dám nữa."
“Nếu ngươi đã là sơn tặc trên núi, thế thì chắc phải biết một số chuyện ở Thần Phong Cốc." Hạ Lãnh hỏi tiếp: "Vậy ngươi trước hết nói thử vụ hỏa hoạn này rốt cuộc là như nào?"
"Ngươi nói vụ hỏa hoạn này à." Lưu Đại Thụ ngẩng đầu lên, cười ha hả nói: "Tiểu nhân quả thật biết một vài nội tình, có điều, chuyện này có liên quan gì đến thiếu hiệp ngươi đâu, tại sao phải hỏi nó?"
Hạ Lãnh lạnh nhạt nói: "Ta hỏi gì thì ngươi cứ nói đó, nếu không thì đừng trách tiểu gia lại đạp cho ngươi một cước."
"A, hiểu rõ, ta nói." Lưu Đại Thụ không còn dám ngắt lời, thành thật nói: "Mọi chuyện bắt đầu từ mấy ngày trước, khi đó hình như là ngày mừng thọ của Phong đại gia, người trong giang hồ đến đây tặng lễ liên miên, có mấy lần tiểu nhân muốn chặn đường bọn họ lại, nhưng mà những người đó đều là cường giả, thực sự không trêu chọc nổi, vì muốn nhìn thử xem, nên ta thuận tiện trà trộn vào trong cốc, muốn nhân cơ hội tìm hiểu tình hình trong đó, để tìm cơ hội vơ vét."
Hạ Lãnh nghe xong hơi mất kiên nhẫn: "Đừng nói nhảm! Nói thẳng vào chuyện liên quan đến vụ hỏa hoạn này đi."
"Vâng vâng vâng." Lưu Đại Thụ quả thật rất nghiện nói chuyện, bình thường nói chuyện với người khác cũng nói tràng giang đại hải như thế, vào lúc này sợ Hạ Lãnh đánh hắn, nên đã rút gọn đi rất nhiều: “Khoảng ba ngày trước, trong cốc có mấy người lập dị đến, nói là Hỏa Giáo gì gì đó, đòi phải truyền lửa cho Phong đại gia. Nhưng dường như Phong đại gia không có nhận, sau đó liền đánh nhau với bọn chúng. Ta thấy tình hình không ổn, nên trộm một ít đồ rồi chuồn vào trong núi. Đến tối, thì đám cháy này liền bắt đầu nổi lên."
"Thế người trong Thần Phong Cốc đâu?" Hạ Lãnh quát hỏi, đây cũng là vấn đề mà Phong Thiên Linh quan tâm nhất.
Lưu Đại Thụ cau mày suy nghĩ một hồi, lắc đầu, tiện tay chỉ hai người: "Chuyện này ta cũng không rõ, ngươi có thể hỏi Trương Tam, hoặc là Lý Tứ, hai người bọn họ nán lại trong cốc lâu hơn ta."
Hạ Lãnh chỉ là đưa ánh mắt dời sang, hai người nọ liền dập đầu lia lịa: "Thiếu hiệp tha mạng, chúng ta không biết gì hết, hẳn là đã chết hết rồi, trong cốc vẫn còn cháy, chúng ta ai cũng không dám tiến lại gần."
"Đúng là một đám phế vật!" Tiêu Tú Nhi không nhịn được mắng.
Phong Thiên Linh chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, loại dự cảm chẳng lành trong lòng càng ngày càng rõ.
"Ai biết thì mau nói ra, ta có thể thả người đó đi trước." Hạ Lãnh lạnh nhạt nói.
"Ta, ta, hình như ta biết." Lúc này có người giơ tay lên.
Hạ Lãnh lườm hắn một cái: "Nói!"
"Có thể, có thể là bị những tên lập dị đó bắt đi rồi." Người gầy giơ tay, lắp ba lắp bắp nói: "Vào giữa đêm ba hôm trước, ta nằm ngủ trên cây, bỗng nghe thấy tiếng xe ngựa trên đường, ban đầu còn hơi thắc mắc là sao nửa đêm rồi mà còn chạy xe ngựa, nhưng cũng chỉ ngắm thêm vài lần, thì phát hiện ra thứ đang được vận chuyển đều là quan tài, suýt chút nữa hù chết ta."
Dứt lời, hắn lại bồi thêm một câu: "Thế nhưng, người nằm trong quan tài khả năng không phải là người chết."
Trong mắt Phong Thiên Linh lóe lên tia hi vọng, không khỏi nhìn về phía người này.
"Rồi sao nữa?" Hạ Lãnh hỏi.
Người này nghiêng đầu một chút, hồi tưởng lại, nói: "Hình như ta từng thấy có người từ trong quan tài chạy ra ngoài, chỉ là sau đó vẫn bị tóm lại."
"Những người đó đi hướng nào." Hạ Lãnh hỏi tiếp.
"Đi về phía bắc Thương Sơn, chính là cái nơi... Có truyền thuyết về yêu quái." Người nọ liếc nhìn về một hướng khác, trong đôi mắt lộ ra từng chút sợ hãi.
"Vân Châu Yêu vực?" Hạ Lãnh nghĩ tới nơi mà Bách Thiên Lang đã từng nhắc qua, đó là quê hương của hắn và Vấn Thiên Quân, cũng là nơi khởi nguồn của vô số yêu ma quỷ quái ở Tiên Vân đại lục.
Xem ra chuyện này quả thật không đơn giản, nói không chừng còn có liên quan đến dư nghiệt của Vấn Thiên Quân, cần phải mau chóng thông báo cho bên đảo Thần Tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận