Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2521: Liên quan gì đến ta

Dương San là một hướng dẫn viên du lịch, hơn nữa còn là một hướng dẫn viên ưu tú, không chỉ bởi vì nàng trẻ tuổi xinh đẹp, mà còn vì tâm địa thiện lương, làm việc rất nghiêm túc.
Trước đó cũng từng nổi tiếng trên mạng với danh hiệu hướng dẫn viên đẹp nhất, từng có vô số công ty du lịch nổi danh dùng mức lương cao muốn lôi kéo Dương San, cơ mà tất cả đều bị Dương San từ chối.
Dù đã trở thành giám đốc của công ty du lịch Thanh Phong rồi, nhưng Dương San vẫn muốn làm hướng dẫn viên du lịch, hơn nữa chỉ phụ trách một tuyến đường, đó là đường lên Thanh Phong Sơn.
Điểm này rất nhiều người tỏ vẻ không hiểu, mà Dương San cam tâm tình nguyện với việc này.
Sau khi từ Giang Hải quay về huyện Thanh Mộc, Dương San liền trực tiếp lao đầu vào công việc, kết quả không bao lâu liền nhận được điện thoại khiếu nại, nói rằng tuyến đường Thanh Phong Sơn xảy ra sự cố, có mấy du khách đã mất tích.
Trong lòng Dương San hãi hùng, nàng nhanh chóng lái xe đến Thanh Phong Sơn.
Đồng thời nàng cũng hơi nghi ngờ, công ty các nàng chỉ mở một con đường đến núi Thanh Sơn, chính là do đích thân nàng phụ trách.
Nếu như nàng không ở đây, tuyến đường đó sẽ bị đóng lại, làm sao sẽ có du khách đến Thanh Phong Sơn lúc này chứ.
Trên đường đi lại có mấy cuộc gọi đến, Dương San mới dần dần hiểu ngọn nguồn của việc này.
Thật ra cũng không phức tạp, năm trước nhiệt độ của Thanh Phong Sơn tăng cao, du khách ngày càng nhiều, chỉ dựa vào mỗi tuyến đường của công ty nàng là không đủ, trong huyện cũng hy vọng có thêm nhiều lợi ích, vậy nên bắt đầu mở thêm ba tuyến đường nhưng thuê công ty khác, còn lấy dưới danh nghĩa công ty Dương San.
Vốn điều này cũng không có gì đáng trách, ngươi không muốn tiền thì cũng không thể ngăn cản người khác kiếm tiền.
Chỉ là công ty du lịch đó vì để có được năng lực cạnh tranh, thế mà lén lút mở đường lên đỉnh núi.
Phải biết rằng đỉnh Thanh Phong Sơn là một điều cấm kỵ, quanh năm sương mù dày đặc, là một tồn tại tương đối thần bí, gần như không có ai leo lên được đó, trên mạng cũng có nhiều truyền thuyết thần bí, cho nên nó cũng trở thành nơi hấp dẫn một nhóm người leo núi.
Lần này xảy ra chuyện chính là do công ty du lịch kia, bọn họ tự mình dẫn khách du lịch leo lên đỉnh, sau đó đi vào sương mù, đợi đến khi đi xuống lại phát hiện có hai khách du lịch mất tích.
Công ty đó thấy xảy ra chuyện, phụ trách liền chạy trốn.
Thế là khách du lịch chỉ đành khiếu nại với công ty của Dương San.
Dương San biết sương mù trên đỉnh núi là sao, đó chính là trận pháp Hạ Thiên thiết lập, vì tránh để người khác leo lên đỉnh núi, phá vỡ môi trường nơi đó.
Đỉnh núi thì nàng có quyền hạn lên đó, khi ấy chỉ cần tìm được khách du lịch là được.
Đợi đến Thanh Phong Sơn, Dương San mới phát hiện có chỗ không đúng, nàng tìm một vòng quanh đỉnh núi không hề nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ du khách nào.
Đỉnh Thanh Phong Sơn lớn như thế, nếu như khách du lịch thật sự mất tích trong sương mù, thì không thể tìm được.
Dương San vòng quanh đỉnh núi bảy tám vòng vẫn không có thu hoạch gì, chỉ là lúc quay về nàng phát hiện ở sườn núi có dấu vết kỳ lạ, thế là mới gọi điện cho Hạ Thiên, bản thân quay về homestay ở sườn núi, tìm hướng dẫn viên dẫn đội đó hỏi rõ tình huống.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tâm trạng Dương San cực kỳ không tốt, quay về sườn núi tìm được hướng dẫn viên đó, hỏi thăm nàng: “Ta hy vọng ngươi có thể thành thật trả lời, hai khách du lịch rốt cuộc mất dấu ở đâu!”
Hướng dẫn viên du lịch này là một nữ nhân trẻ tuổi, thân hình mập mạp, gương mặt trái lại rất đáng yêu, vốn đang sơn móng tay nhưng khi Dương San hỏi vậy liền biến sắc: “Dương San, ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì hết!” Dương San ở trước mặt Hạ Thiên là một bé cừu nhỏ hiền lành, có điều lúc làm việc lại rất nghiêm túc, nàng ghét nhất chính là loại người thấy tiền là sáng mắt, không để ý sự an toàn của du khách, đặc biệt là sau khi nhìn thấy người phụ nữ béo này làm mất du khách còn không thèm lo lắng, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên: “Ngươi đưa du khách đi đâu rồi hả, bây giờ hai người không rõ sống chết, ngươi lại có thể nhàn nhã như thế à, ngươi không cảm thấy ngại sao?”
“Ta thì sao!” Nữ nhân này rõ ràng không ưa Dương San, trực tiếp phản bác lại: “Người mấtm tích là lỗi của ta sao, đó là vấn đề của bọn họ, đều là người mười mấy tuổi rồi, ta là bố hay mẹ bọn họ hả.”
“Hơn nữa ta cũng sốt ruột, nhưng đỉnh núi lớn như thế, ta đâu phải siêu nhân, lẽ nào bảo ta xông vào sương mù tìm bọn họ.”
“Bản thân ngươi phạm lỗi, lẽ nào còn không biết xin lỗi sao!” Dương San không dám tin vào tai mình, trên thế giới vậy mà còn có loại người như thế ư.
Nữ nhân mập mạp nổi cáu, chỉ vào Dương San mắng to: “Dương San, ngươi còn giả vờ làm thánh nhân cái gì hả.”
“Có bản lĩnh thì ngươi đi tìm người đi, tức giận với ta làm gì.”
“Người mất tích có thể trách ta à, chẳng lẽ là việc ta muốn chắc? Là ngươi sai mới đúng, nếu như ngươi sớm mở tuyến đường này, thì sao có thể xảy ra nguy hiểm.”
“Chính ngươi luôn giấu diếm, không cho người khác đi đường này, ta còn đang hoài nghi ngươi giở trò quỷ đấy!”
Người này đúng là không nói lý mà! Dương San tức đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ là cũng không có cách nào làm gì người phụ nữa kia, tính cách nàng quá lương thiện, không giỏi giao tiếp với người khác.
Nếu như là nữ nhân khác của Hạ Thiên, thì chắc đã sớm một phát đá bay nữ nhân này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận