Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4353: Một quyền này mới tính là thú vị

Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, cũng không có ý định ra tay, chỉ tùy ý nói: “Ngươi cứ việc ra chiêu, ta lui một bước xem như ta thua.”
“Ngươi quá cuồng vọng rồi, muốn chết cũng không thể tìm…”
Chữ tìm vừa mới ra khỏi miệng, cơ thể Võ Vạn Dương đã nổi lên một tầng kim quang mỏng nhạt. Khi chuẩn bị nói đến chữ tiếp theo, người đã đến trước mặt Hạ Thiên, nắm đấm đánh thẳng vào chính giữa bụng của hắn.
Một quyền này cương mãnh không trù, cương phong bạo khởi.
Nếu diễn võ trường không phải dùng nguyên liệu đá đặc biệt để chế tạo, đoán chừng lúc này đã bị chấn vỡ, biến thành một cái hố sâu.
“Quyền phong của tông chủ càng lúc càng hung hãn.”
“Lẹ như điện, nhanh như sấm, hoàn toàn không cách nào ngăn cản.”
“Chỉ sợ tiểu tử kia đã bị chấn nát tâm mạch rồi.”
“Quả nhiên là võ quyền thần. Mệnh Vô Thường và Thông Thiên đúng là quá mất mặt.”
Tiêu Dao Tiên Tử nghe những người chung quanh bàn tán, tâm không khỏi xiết chặt. Mặc dù nàng nhận định thực lực Hạ Thiên mạnh hơn phụ thân của nàng, nhưng vẫn không thể tránh khỏi khẩn trương.
Trong diễn võ trường, Võ Vạn Dương cười ha hả, thu hồi nắm đấm, nói với Hạ Thiên: “Tiểu tử, một quyền này, lão phu chỉ dùng sáu thành công lực, ngươi chịu nổi không?”
“Chẳng khác gì gãi ngứa.” Hạ Thiên xác thực không có việc gì, thậm chí biểu hiện cũng không thay đổi. Hắn lười biếng nói: “Đừng lãng phí thời gian của ta nữa. Ngươi có mấy phần lực thì dùng mấy phần lực. Tốt nhất nên dùng đến mười hai phần sức mạnh, có như vậy mới khiến ta miễn cưỡng có chút hào hứng.”
“Thú vị đây.” Võ Vạn Dương khẽ cười một tiếng, yên lặng nhìn Hạ Thiên: “Không hổ danh là Hỗn Độn Thiên Ma, thể phách cường hãn khiến người ta không thể tưởng tượng.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta không phải Hỗn Độn thiên Ma. Ta chính là người, một người bình thường chẳng có gì lạ. Ta chỉ đẹp trai đến mức kinh thiên động địa, thông minh không ai có thể so sánh được mà thôi.”
“Ngươi đúng là không muốn mặt mũi gì cả.”
Võ Vạn Dương cười nhạo một tiếng nhưng vẫn thuận miệng giải thích: “Nói ngươi là Hỗn Độn Thiên Ma cũng không phải ăn nói lung tung, bởi vì ngươi rất giống Dạ Đế hơn hai vạn năm trước.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Mấy lời nói nhảm này ngươi cũng đừng nói nữa. Gương mặt anh tuấn này của ta thế gian không có người thứ hai đâu.”
“Ngươi nổ quá rồi đấy.” Võ Vạn Dương có chút im lặng: “Lão phu thấy ngươi có thể chất có thể coi thường tất cả công kích, tốc độ phát triển nhanh đến mức không thể tin nổi, còn có thiên phú càng chiến càng mạnh.”
Lời này nói ra rất giống như đang giảng bài.
Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy vô cùng bực bội. Hắn nói với Võ Vạn Dương: “Ngươi còn muốn đánh nữa không, ta cũng không phải đến đây để lên lớp.”
“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hiếu kỳ về xuất xứ của mình sao?” Võ Vạn Dương một lần nữa bóp quyền đánh tới, ngoài miệng không ngừng nói: “Nếu ngươi chỉ là phàm nhân bình thường, làm sao ngươi có thể đi đến hiện tại?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, bĩu môi nói: “Nể mặt Tiểu Dao Nhi, ta cho ngươi thêm mười giây. Nếu ngươi còn nói nhảm nữa, ngươi đừng trách ta không khách sáo.”
“Hai vạn năm trước, lão phu cũng đã tham gia trận chiến của Dạ Đế.” Quyền phong của Võ Vạn Dương bỗng nhiên có sự thay đổi rất nhỏ, lại có tia chớp màu đen lướt lên, tạo thành một sức đẩy vô cùng cường đại, bóp mép toàn bộ không gian diễn võ trường: ‘Lúc đó ta dùng chính là một quyền này. Ngươi nếm thử xem.”
Trong phạm vi trăm dặm đều bị một thần quang màu đen bao phủ. Trưởng lão đến quan chiến cũng không khỏi kinh hãi.
“Cái này, đây là Diệt Ma Thần Quyền của Võ tông chủ sao?”
“Đúng là quá kinh khủng, khó trách lại có thể chấn nhiếp yêu ma vạn năm không dám xâm phạm.”
“Hồng Vân đại trưởng lão còn e ngại uy lực của một quyền này, sao có thể nói đùa được.”
“Chỉ là có chút chuyện bé xé ra to, cũng đừng để lan đến khán đài chứ.”
“Võ mãng phu đúng là nóng tính, lại dùng đến một quyền này.”
“Bao nhiêu năm không gặp, hắn vẫn làm cho người ta kinh hãi như cũ, giống như đại đạo cũng có thể bị đánh nổ.”
“…”
Hạ Thiên nhìn thấy một quyền này, rốt cuộc lộ ra nụ cười: “Một quyền này mới tính là thú vị đây.”
Oành.
Vô số tia chớp màu đen va chạm kịch liệt, bắn tung tóe, lại không chút kiêng kỵ nổ tan bốn phía.
Cũng may diễn võ trường được tầng tầng kết giới ngăn cách. Bằng không, đoán chừng toàn bộ Thần Võ Tông sẽ bị đánh thành cặn bã.
“Tôn chủ, phụ thân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.” Toàn thân Tiêu Dao Tiên Tử không khỏi run lên, vô thức muốn lách mình vào xem nhưng uy áp cường đại khiến cho nàng không cách nào động đậy.
Bên trong diễn võ trường, hắc lôi chảy xiết, người bên ngoài không cách nào nhìn thấy rõ bên trong.
Hạ Thiên thân ở trong đó lại bị dẫn đến một không gian khác.
Nơi này là tinh không vô ngần, bốn phía ngoại trừ màu đen thì là vô số tinh cầu gần gần xa xa.
Một con sông lớn từ đằng xa chậm rãi chảy đến, thu nạp một phần tinh cầu vào trong.
Hạ Thiên cau mày. Hắn đã nhìn thấy tình huống này hai ba lần ở trái đất, gọi là Huyền Hoàng đạo nguyên.
“Đây chính là đạo nguyên của Thần Võ Tông chúng ta.”
Võ Vạn Dương đứng lơ lửng bên trên sông lớn, thản nhiên nói: “Ngươi đã có thể chiến thắng Hắc Vô Thường, còn có Mệnh Vô Thường, Thông Thiên lão tặc, hẳn cũng có thể kế thừa được một đạo nguyên.” Hạ Thiên lắc đầu: “Đúng vậy, nhưng ta từ chối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận