Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3844: Hạ Thiên tuyệt đối không có khả năng cứ thế mà chết

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Đại Thiên Thu đứng trước phế tích Bạch gia, ánh mắt cực kỳ phức tạp, cảm thấy vô cùng đau đầu: “Có hỏi ra được chưa?”
Một đệ tử mặc áo bào trắng nhẹ giọng hồi đáp: “Người phóng hỏa nơi này hẳn chỉ là lâu la, biết không nhiều. Bọn họ khai rằng là do phụng mệnh Bạch Thiên Hào làm.”
“Bạch Thiên Hào?” Đại Thiên Thu cau mày càng chặt hơn: “Tên phế vật hoàn khố kia có thể làm được chuyện gì? Sau lưng ông ta nhất định có người, chúng ta phải moi ra cho bằng được. Còn Hạ Thiên và nữ nhân kia đâu?”
Đệ tử mặc áo bào trắng do dự một chút, sau đó đáp: “Theo như đám lâu la kia báo lại, nói là đã chết, là bị Bạch Thiên Hào dẫn người giết chết, hài cốt không còn.”
Đại Thiên Thu đột nhiên quay người trừng mắt nhìn gã đệ tử vừa nói: “Rắm chó!”
Đệ tử mặc áo bào trắng bị dọa đến rùng mình một cái: “Là do đám người kia nói mà.”
“Là bọn họ tận mắt nhìn thấy.” Đệ tử mặc áo bào trắng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của Đại Thiên Thu, nhưng vẫn phải bẩm báo: “Nghe nói Bạch Thiên Hào mang theo một cao thủ, sử dụng một loại vũ khí bí mật, thừa dịp Hạ Thiên và nữ nhân kia ăn cơm đã nổ chết bọn họ.”
“Câm miệng.” Đại Thiên Thu không kiên nhẫn cắt ngang lời đệ tử mặc áo bào trắng: “Mấy chuyện hoang đường này mà ngươi cũng tin. Ta mang theo một đám đệ tử nội đường mà còn bị Hạ Thiên và nữ nhân kia đùa bỡn, lại bị loại người như Bạch Thiên Hào tùy tiện xử lý. Chẳng lẽ ý của ngươi là chúng ta còn không bằng tên phế vật kia?”
Đệ tử mặc áo bào trắng bị dọa đến quỳ rạp xuống đất: “Hồi đường chủ, đệ tử không, không có ý đó, là do đám lâu la kia nói.”
“Hừ, bọn họ còn nói cái gì nữa không?” Đại Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên sự khinh thường không hề che giấu chút nào.
“Bọn họ nói Bạch Thiên Hào đi một mình, hẳn là đi phục mệnh với ai đó.” Đệ tử áo bào trắng hơi do dự: “Tiền tiêu của chúng ta đã đi theo, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức hồi báo về.”
Đại Thiên Thu quay đầu lại nhìn phế tích Bạch gia, lông mày cau chặt, lạnh lùng nói: “Hạ Thiên tuyệt đối không có khả năng cứ thế mà chết, rất có thể người được mang đi chính là Hạ Thiên.”
Đệ tử mặc áo bào trắng không hiểu: “Nhưng Hạ Thiên lợi hại như thế, vì sao lại mặc cho Bạch Thiên Hào bắt đi?”
“Ngươi thì biết cái gì?” Đại Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, nói ra suy đoán của mình: ‘Ta tìm người nghe ngóng, tất cả đều nói mặc dù Hạ Thiên dũng mãnh vô địch, nhưng lại là một tên háo sắc cực độ. Bạch Thiên Hào nhất định đã khống chế nữ nhân của hắn trước, sau đó mới mang Hạ Thiên đi cùng với ông ta.”
Đệ tử mặc áo bào trắng vẫn còn hoang mang: ‘Tu vi của nữ nhân kia hầu như không thấp, Bạch Thiên Hào có bản lãnh đó sao?”
“Ngu ngốc.” Đại Thiên Thu tức đến mức muốn đánh người. Hắn ta quát to: “Bạch Thiên Hào đương nhiên không được, nhưng sau lưng ông ta nhất định còn có thế lực khác. Bằng không, ông ta làm sao dám trở mặt với cha ruột, còn đốt cả lão trạch Bạch gia.”
“Đường chủ, thật ra ta cảm thấy đã có người giúp chúng ta đối phó Hạ Thiên, sao không…” Đệ tử mặc áo bào trắng nhỏ giọng nói.
Đại Thiên Thu mỉa mai: “Ý của ngươi là Võ Tông Đường chúng ta kém đến mức ngay cả báo thù cũng phải mượn tay của người khác?”
“Không, không, đường chủ, ý của ta không phải như vậy.” Đệ tử mặc áo bào trắng bị dọa đến phát run, không dám nói nhiều một câu, sợ lại chọc giận Đại Thiên Thu.
Lúc này, bên trên vang lên một âm thanh sắc nhọn: “Ồ, Đại đường chủ, tại sao lại tức giận như thế? Có ta ở đây, ngươi muốn giết người nào cũng dễ như trở bàn tay.”
Một nam nhân tóc đỏ người thấp chậm rãi bước đến.
Đại Thiên Thu nhìn thấy người này, hơi cung kính nói: “Lần này ta thật sự muốn nhờ vào Hậu lão các người. Đằng sau Hạ Thiên nhất định còn có cao thủ. Hơn nữa, đám người đối phó Hạ Thiên chỉ sợ là địch, chứ không phải bạn chúng ta.”
“Vậy thì quá đơn giản.” Nam nhân tóc đỏ cười âm hiểm: ‘Ta chẳng quan tâm hắn là địch hay bạn, cứ xử lý thẳng tay là được.”
Dù sao Đại Thiên Thu cũng là đệ tử danh môn chính phái, đối với loại người làm việc liên lụy người vô tội cũng không dễ dàng tiếp nhận được.
Chỉ là, bây giờ cần dùng đến thủ đoạn thiên môn của những người đó, không thể không làm ra thỏa hiệp.
Bây giờ, hắn ta chỉ muốn giết chết Hạ Thiên và nữ nhân kia, rửa sạch mối nhục, tránh làm mất uy danh của phái Tuyết Sơn.
Đáng tiếc, tình huống trước mặt bỗng nhiên trở nên phức tạp, khiến cho hắn ta có chút xem không hiểu.
“Hồi bẩm đường chủ, tiền tiêu có nói nhìn thấy đám người Bạch Thiên Hào đến một trong những căn biệt thự của hồ Thấm Nguyệt.” Đệ tử mặc áo bào trắng sau khi nhận một cuộc điện thoại, lập tức quay lại báo cáo với Đại Thiên Thu: “Căn cứ theo suy đoán của bọn họ, trong biệt thự còn có những người khác.”
“Không cần suy đoán, nhất định là hang ổ người giật dây Bạch Thiên Hào.” Bạch Thiên Tiếu quả quyết ra lệnh: “Lệnh cho tiền tiêu tiến vào, tốt nhất có thể khống chế tình huống. Nếu số lượng không đủ, cũng phải canh gác ngoài cửa, đừng để bọn họ chạy trốn.”
“Rõ.” Đệ tử mặc áo bào trắng lập tức truyền đạt mệnh lệnh của Đại Thiên Thu, chỉ là vừa mới nói xong, còn chưa kịp cúp điện thoại, một tiếng nổ đinh tai nhức óc đã vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận