Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4337: Vậy ngươi nhất định phải chết

“Một người còn chưa độ kiếp, cho dù có thiên tài đến cỡ nào cũng không có khả năng đạt đến tình trạng như vậy. Chỉ có Chân Tiên mới có pháp tắc. Cho dù đại chí tôn cũng chỉ nắm giữ được một phần vạn dư vận pháp tắc.”
Khi nghĩ đến điều này, tim của ông ta bỗng nhiên bị xiết chặt, cảm nhận được khí tức tử vong.
“Thật đáng tiếc, cơ thể này không dùng được nữa rồi.” Gương mặt Mệnh Vô Thường hiện lên sự tiếc nuối nhưng vẫn trào phúng: “Hạ Thiên, lần thí nghiệm này, bổn tọa đã thất bại nhưng ngươi muốn giết bổn tọa còn cần một con đường rất dài để đi. Ngươi ngay cả bổn tọa ở đâu, là gì, muốn làm gì cũng còn chưa biết rõ.”
“Ta hoàn toàn không có hứng thú với những gì mà ngươi nói.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái mà ta muốn làm rất đơn giản. Ai trêu chọc nữ nhân của ta và ta, ta sẽ xử lý người đó.”
“Cho nên, Nghịch Thiên Thần Châm nằm trong tay của ngươi quả thật là thiên đại lãng phí.”
Mệnh Vô Thường nổi giận, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Ngươi là người đầu tiên luyện Nghịch Thiên Thần Châm đến cảnh giới như vậy trong hai ngàn năm qua. Chỉ cần ngươi đột phá, ngươi có thể trở thành chúa tể của toàn bộ liên minh tu tiên.”
“Ngươi đã có thể giúp nữ nhân của mình tăng lên Độ Kiếp Kỳ, tất nhiên cũng có thể thành tựu người khác. Chỉ cần ngươi chế tạo Độ Kiếp Kỳ, sau đó để bọn họ độ kiếp, sớm muộn gì ngươi cũng có thể phá giải được chân lý độ kiếp.”
“Đến lúc đó, ngươi muốn phi thăng Chân Tiên giới chẳng qua cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi. Thậm chí đến Chân Tiên giới, ngươi cũng có thể trưởng thành rất nhanh, trở thành đại chúa tể của Tiên Đình tối cao.”
Hạ Thiên vẫn không có hứng thú, nhưng vẫn thuận miệng đính chính: “Này, không có cái gì là Nghịch Thiên Thần Châm cả, chỉ có Nghịch Thiên Bát Châm thôi.”
Mệnh Vô Thường cười nhạo: “Vừa rồi không phải ngươi đã tổng kết được rồi sao? Chứng cứ bày ra trước mắt, ngươi còn muốn lừa mình dối người?”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Chính bởi vì đã tổng kết lại, cho nên ta mới biết không tồn tại cái gọi là Nghịch Thiên Thần Châm.”
“Ha ha, Nghịch Thiên Thần Châm có nguồn gốc từ Nghịch Thiên Chân Kinh mà Dạ Đế đã chỉnh sửa lại. Mà bên trong Nghịch Thiên Chân Kinh lại là Nghịch Thiên Thần Châm.”
Mệnh Vô Thường nói: “Nếu ngươi cảm thấy Nghịch Thiên Thần Châm là giả, vì sao Nghịch Thiên Bát Châm căn cứ vào Nghịch Thiên Thần Châm phát triển ra lại là thật?”
Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Bởi vì các ngươi đã bị nhân quả đảo ngược lừa gạt.”
“Ngươi, ngươi…”
Mệnh Vô Thường vừa định há miệng phản bác, trong đầu lập tức nảy lên một ý niệm. Nghịch Thiên Thần Châm hay Nghịch Thiên Bát Châm đều đến từ Nghịch Thiên Chân Kinh do Dạ Đế chỉnh sửa lại, nhưng nếu năm đó Dạ Đế cố ý làm lẫn lộn hai môn châm pháp này, chẳng phải ngay từ ban đầu bọn họ đã bị Dạ Đế lừa gạt?
Nghĩ đến đây, ông ta lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó. Tuyệt đối không có khả năng.
Hạ Thiên nói tiếp: “Kết giới này của ngươi không tệ. Mặc dù có thể quay lại hai vạn năm trước, nhưng tất cả đều là do ngươi tưởng tượng ra, chứ không phải chân thực của năm đó.”
“Đây là cảnh tượng mà bổn tọa lấy từ trong tàn hồn của Ngũ Hành Lão Tổ, Quảng Lực đại hòa thượng, còn có Dạ Đế, giống năm đó đến tám chín phần mười.”
Mệnh Vô Thường nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Đương nhiên, ngươi chính là biến số do bổn tọa tận lực bỏ vào. Ta chỉ muốn nhìn xem nếu ngươi có thể tiếp xúc với Nghịch Thiên Thần Châm sớm một chút, ngươi có thể biến hóa ra công pháp cường đại hơn hay không mà thôi.”
“Không đơn giản như vậy đâu.” Hạ Thiên không khỏi cười lạnh: “Cảnh tượng là giả, hình ảnh là giả, đám người kia lại là giả, nhưng đỉnh này…”
Tiện tay hắn chỉ luôn Khúc Yên Nhiên vẫn còn đang hôn mê: “Còn có nữ nhân này là thật. Ngươi tính toán điều gì, ngươi cho rằng ta không đoán được sao?”
“Đỉnh này chính là Hồng Mông Quy Nguyên Đỉnh.”
Mệnh Vô Thường cũng không che giấu, trực tiếp ngả bài với Hạ Thiên: “Nữ nhân kia tên là Tiêu Dao Nhi, còn được gọi là Tiêu Dao Tiên Tử. Năm đó cùng với Huyễn Nguyệt Tiên Tử đều là Thái âm chi thể. Vừa rồi ngươi không song tu với nàng chính là tổn thất của ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bởi vì ta không thích khi đang làm việc lại bị người khác nhìn.”
“Ngươi biết?” Sắc mặt Mệnh Vô Thường cứng đờ, một lần nữa giật mình: ‘Ngươi phát hiện từ lúc nào? Theo lý, không thể nào mới đúng chứ.”
Biểu hiện của Hạ Thiên vẫn vân đạm phong khinh, lười biếng trả lời: “Chút mánh khóe đó của các ngươi mà cũng muốn chơi chiêu với ta, đây mới là không biết sống chết.”
Lập tức, hắn thu hồi ngân châm lại.
Mệnh Vô Thường cảm nhận được sinh cơ mất hết, đành dùng chút hơi sức cuối cùng để nói: “Hạ Thiên, ngươi đừng có đắc ý. Sau bàn đào tiên hội, bổn tọa sẽ tìm đến ngươi. Đến lúc đó, chúng ta lại phân thắng… A!”
Lời còn chưa nói hết, trong ngoài cơ thể của Mệnh Vô Thường lại dấy lên một ngọn lửa.
Chẳng những thiêu đốt cơ thể mà còn thiêu đốt luôn cả thần hồn.
Hạ Thiên nói: “Ta đã nói rồi, ngươi nhất định phải chết, vậy thì ngươi nhất định phải chết.”
“Cho dù là chết, đây chẳng qua chỉ là một trong ba phân thân của bổn tọa. Mối thù hôm nay, bổn tọa thề nhất định sẽ bồi gấp trăm lần.”
Mệnh Vô Thường cuối cùng biến thành kiếp tro, theo gió phiêu tán.
Bên trong thế giới này, tất cả mọi thứ đều vỡ nát trong nháy mắt.
Thứ còn sót lại chỉ có Hạ Thiên và Tiêu Dao Tiên Tử, còn có đại đỉnh đang đốt đỏ kia.
Lúc này, nơi đây đã hiện ra diện mạo chân chính của nó, bốn phía mây khói lượn lờ, tiên khí mờ mịt, tựa như tiên cảnh.
Hạ Thiên phát hiện hắn đang ở trên một vân đài, mặt đất trải rộng phù văn pháp trận phức tạp. Không đợi Hạ Thiên lấy lại tinh thần, một tiếng quát chói tai vang lên: “Tiện tu hạ giới Hạ Thiên, ngươi phạm phải tội ác ngập trời, vạn ác khó chuộc. Hôm nay, chúng ta sẽ dựa theo tiên luật của liên minh, cắt nát thần hồn của ngươi ở đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận