Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4156: Ta để cho ngươi đi sao?

Trảo như huyết ảnh trực tiếp xé toang không gian nơi Tô Bối Bối đang đứng.
Không gian vặn vẹo, phát ra tiếng nổ cực kỳ chói tai.
Tuy nhiên, một trảo này cũng không đả thương được Tô Bối Bối, ngược lại còn bạo kích toàn bộ đám người cầm đao thương.
“Thứ gì vậy, nhìn buồn nôn quá đi.” Tô Bối Bối đã sớm tránh được nhưng vẫn quay đầu liếc nhìn một khô đằng giống như cánh tay, phát hiện bên trên loang lổ vết máu thì không nói, lại còn sền sệt không thôi.
Hạ Thiên nói: “Chẳng những buồn nôn mà còn không có tác dụng.” “Có tác dụng hay không không phải do ngươi nói.” Hòa thượng mặc áo bào trắng từ dưới đất bò dậy nhưng nửa người trên đã chuyển hướng.một thứ máu me nhầy nhụa bò ra, người thì vẫn đứng trong sân nhưng lại có thêm cái đuôi rắn màu đen.
Lão quản gia nhìn thấy hình ảnh này, kinh ngạc đến muốn ngất đi.
Kim Hương Nguyệt cũng bị chấn kinh đến nghẹn họng, không khỏi nghĩ đến vừa nãy Hạ Thiên nói ông ta chính là hung thủ giết chết con trai của nàng. Lúc đó, nàng còn có chút không tin, chủ yếu là không cừu không oán, hòa thượng đó hoàn toàn không có lý do giết con của nàng.
Bây giờ, nàng nhìn thấy hòa thượng mặc áo bào trắng biến thành quái vật như vậy, nàng không có lý do gì mà không tin.
Vù.
Đúng lúc này, từ đằng xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít.
Chỉ thấy con quái vật sửng sốt một chút, sau đó nói với Tô Bối Bối và Hạ Thiên: “Các ngươi may lắm đấy, lần này ta tha cho các ngươi một con đường sống.”
Nói xong, nó vọt đến trước mặt Kim Hương Nguyệt, đưa tay muốn đoạt lấy đứa con trong tay nàng: “Bắt ông ta lại cho ta.”
“Cứu, cứu mạng.”
Kim Hương Nguyệt tất nhiên sống chết không chịu. Trước đó nàng đã trải qua sự đau đớn khi mất con, khó khăn lắm mới cứu sống lại được, nàng cũng không muốn một lần nữa bị mất đi.
Bành.
Tô Bối Bối lập tức phi thân đến, một cước đạp bay con quái vật.
“Cảm ơn Tô tiểu thư.” Kim Hương Nguyệt vẫn còn chưa tỉnh hồn, nhìn con trai trong ngực: “Cũng may vẫn còn ổn, vẫn không có việc gì."
Tiếng rít đằng xa lại vang lên ba lần. Ánh mắt con quái vật hiện lên sự do dự, nhìn chằm chằm đứa bé trong ngực Kim Hương Nguyệt, hai ba giây sau mới chịu từ bỏ. Nó nói với Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Hai người các ngươi chờ đó cho bần tăng. Dám phá hỏng chuyện của Kim Cương Thiền, sớm muộn gì ta cũng tiễn các ngươi xuống A Tỳ Địa Ngục.”
Nói xong, con quái vật quay người muốn rời khỏi.
Chỉ là thân hình vừa mới bay lên khỏi mặt đất, nó bỗng nhiên bị định trụ, làm sao cũng không động đậy được.
“Ta để cho ngươi đi sao?” Hạ Thiên lười biếng hỏi.
Con quái vật không khỏi sững sờ. Nó quay đầu nhìn lại, phát hiện cái đuôi của mình đã bị Hạ Thiên dẫm lên.
“Biến đi.”
Con quái vật quay đầu há miệng gầm thét với Hạ Thiên, một luồng huyết khí được phun ra.
Phốc.
Tuy nhiên, luồng huyết khí còn cách hai ba mét trước người Hạ Thiên đã bị phản chấn trở lại, đánh thẳng vào mặt con quái vật.
“A!” Con quái vật bị chọc giận, cũng không muốn rời đi nữa, vặn người vọt đến chỗ Hạ Thiên.
Cánh tay của nó giống như hai thanh đao bén nhọn đâm thẳng vào tim và cổ họng của Hạ Thiên: “Đi chết đi.”
“Năng lực chỉ có bấy nhiêu thôi sao?” Hạ Thiên thoáng thất vọng lắc đầu, sau đó hời hợt vỗ ra hai chưởng.
Bốp bốp.
Hai tiếng nổ vang lên, hai cánh tay của con quái vật đã bị Hạ Thiên đánh nổ.
Grao!
Con quái vật lập tức kêu lên đau đớn, ngửa đầu lên trời thét dài.
Nghe được âm thanh này, Tô Bối Bối có chút choáng váng, đồng thời huyết dịch trong cơ thể bồn chồn một cách khó hiểu, giống như máu của nàng có thể chảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
"A! A! A!"
Tô Bối Bối đang định đè xuống cảm giác bồn chồn đó, chợt nghe chung quanh vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Đám người quản gia đã ngất đi, lúc này thất khiếu bọn họ đều chảy máu ồ ạt, toàn bộ tập trung về phía con quái vật kia.
“Dám cản đường của ta, ta sẽ biến các ngươi thành lão đồ của ta.”
Con quái vật hấp thu máu xong, hình thể trong nháy mắt bành trướng gấp mấy lần, hai tay cũng một lần nữa dài ra.
Đuôi rắn cũng to lên như cây cột, thoáng giãy dụa một cái, lập tức thoát khỏi định trụ của Hạ Thiên.
Lúc này, con quái vật không còn muốn rời đi nữa. Nó cười một cách dữ tợn: “Nếu kế hoạch đã bị làm hỏng, ta bắt hai người các ngươi trở về hẳn cũng có thể giao nộp.”
“Ta khuyên ngươi nên sớm chạy trốn thì hay hơn.” Tô Bối Bối mỉm cười, nói với Hạ Thiên: ‘Tâm trạng của ông ta không tốt, ngươi giữ càng lâu, chỉ sợ ông ta chết lại càng thảm.”
Con quái vật không khỏi ngửa mặt lên trời cuồng tiếu: “Hiện tại bần tăng đang ở trong trạng thái Kim Cương Huyết Lão, không ai có thể giết được ta, ngược lại sống chết của các ngươi chỉ nằm trong một ý niệm của ta.”
“Đúng là hảo ngôn khó khuyên quỷ đáng chết.” Tô Bối Bối mỉm cười lắc đầu.
Hạ Thiên nói: “Bối nha đầu, nàng khuyên ông ta làm gì? Cái thứ ngu ngốc đó nhất định là phải chết, còn sống chỉ tổ kéo giới hạn của con người xuống.”
“Đúng là không biết mùi vị.”
Con quái vật hừ lạnh một tiếng, khoát tay ngưng tụ một huyết cầu cực lớn, ném tới Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Đồ cái thứ không biết trời cao đất rộng. Cái này sẽ tiễn các ngươi xuống Địa ngục.”
Huyết cầu to lớn che khuất toàn bộ sơn trang.
Bốp.
Tiếp theo, huyết cầu nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận