Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3861: Phải cẩn thận như thế nào?

Chỉ cần xông ra khỏi phạm vi hồ nước, đến lúc đó nàng sẽ có rất nhiều cơ hội thu thập nữ nhân kia.
Về phần nữ nhân kia có đuổi theo ra hay không, Ninh Nhụy Nhụy hoàn toàn không quan tâm.
Nếu như nữ nhân áo tơi có thể rời khỏi hồ nước quái lạ đó, bà ta đã sớm đi ra, tội gì phải dụ người khác đến hồ chứ.
Quan trọng hơn, chỉ cần ra khỏi thôn, tìm được Hạ Thiên, sau đó nàng sẽ trực tiếp giết chết xú nữ nhân đó.
Rầm rầm!
Đáng tiếc, khi nàng sắp đến gần cửa thôn, một dòng nước quấn chặt chân nàng, sau đó lôi ba người các nàng trở về.
“Không được, lần này xong rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy còn chưa kịp phản ứng, cả người một lần nữa bị bao lại, liên đới luôn cả Dương San và Hàn Nhạc Hân bị bao cùng một chỗ.
Lần này, nữ nhân áo tơi đã thật sự tức giận, cũng mặc kệ Dương San và Hàn Nhạc Hân như thế nào, chỉ muốn nhanh chóng giết chết Ninh Nhụy Nhụy: “Hừ, ngươi dám làm bị thương mặt của ta. Ta muốn ngươi chết, chết ngay bây giờ.” Gương mặt nữ nhân áo tơi lại có thêm một vết kiếm, xem như phá tướng hoàn toàn: “Ta chẳng thèm chờ thời cơ gì nữa. Bây giờ ta sẽ xử lý các ngươi, mượn thể xác và linh hồn các ngươi tái tạo chính ta, hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của nơi này.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy nàng bị cuốn vào trong hồ, tất cả nước trong hồ đều nhanh chóng tập trung về phía nàng. Thời gian dần trôi, chúng dần dần ngưng tụ thành một quả cầu to lớn.
“Chẳng lẽ ta phải chết ở nơi này sao?”
“Ta vẫn còn trẻ, ta không muốn chết như vậy.”
“Tên sắc lang Hạ Thiên chạy đi đâu rồi? Rốt cuộc hắn có biết chúng ta đang bị vây ở đây hay không?”
“Nếu hắn không đến, tất cả chúng ta đều phải chết ở đây.”
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy chợt nhớ đến, trước đó nàng nhìn thấy Hạ Thiên nhảy vào hồ Thấm Nguyệt, sau đó lão đầu nhi kia xuất hiện, rồi nàng mới đi theo ông ta đến nơi này.
Nhất là trước đó Dương San có gọi điện thoại nói với Hạ Thiên bọn họ đang ở hồ Thấm Nguyệt câu cá.
Dương San không có khả năng nói dối Hạ Thiên. Nàng ấy cũng không thuấn di đi đâu.
Cho dù Dương San biết thuấn di, bạn của Dương San lại không biết. Cho nên, bọn họ không thể nào trong thời gian ngắn đến đây được.
Ninh Nhụy Nhụy lại nghĩ đến lão đầu nhi đội nón lá vành trúc đã từng nói qua, hồ trong thôn và hồ Thấm Nguyệt là cùng một thể.
Chẳng lẽ nói…
Trong đầu Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên có một suy nghĩ to gan, chỉ là trên người nàng dính không ít hắc thủy, không thể động đậy được.
“Sao? Ngươi, ngươi là Ninh Nhụy Nhụy? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Lúc này, Dương San cũng đã tỉnh táo lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy, không khỏi kinh ngạc: ‘Được rồi, đừng nói nhảm nữa.” Ninh Nhụy Nhụy thấy nàng đã tỉnh, trong lòng thở phào một hơi, nhưng hiện tại không phải là lúc nói chuyện: “Ngươi hẳn cũng đã được Hạ Thiên tẩy tủy phạt xương. Từ giờ trở đi, ngươi hãy điều động linh khí trong cơ thể, chúng ta cùng nhau lặn xuống đáy hồ.”
“Đáy hồ?” Dương San sửng sốt, nhưng lập tức lấy lại tinh thần: “Đúng vậy, trước đó ta và Hân Hân đến hồ câu cá, sau đó không cẩn thận tiến vào trong hồ. Về sau, có một nữ nhân mặc áo tơi cứu chúng ta ra. Tiếp theo, ông xã có gọi điện thoại cho ta, rồi cái gì ta cũng không còn nhớ rõ nữa. Hình như nữ nhân kia có vấn đề.”
Ninh Nhụy Nhụy cắt ngang: “Ngươi đừng nói nữa, thoát khốn rồi hãy nói.”
Dương San gật đầu. Mặc dù nàng còn chưa rõ lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng biết Ninh Nhụy Nhụy sẽ không hại nàng.
Tập hợp lực của hai người, quả thủy cầu càng lúc càng lớn bắt đầu chuyển động, chậm rãi chìm xuống đáy hồ.
“Ồ, các ngươi trốn không thoát đâu. Đáy hồ có kết giới, dựa vào các ngươi thì không thể đánh tan được đâu.”
Nữ nhân áo tơi đương nhiên biết tình huống là gì, nhưng bà ta cũng không ngăn cản, bởi vì bà ta đang kết ấn, toàn thân nổi lên hắc quang nhàn nhạt, dường như có thứ gì đó đang từ trong cơ thể của bà ta tràn ra, theo nước hồ tụ vào bên trong quả thủy cầu. Ninh Nhụy Nhụy biết đối phương nhất định có thể nghe được mình, nàng lập tức lên tiếng: “Thường xuyên có người nói với ta như thế, nhưng cuối cùng người sống sót vẫn là ta. Hơn nữa, ngươi đã phạm phải một sai lầm trí mạng. Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu, kết cục của ngươi đã chú định là một bi kịch.”
“A, ta ngược lại cũng muốn nghe một chút.” Nữ nhân áo tơi khinh thường nói: ‘Ta đã phạm sai lầm gì?”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không trả lời, cùng với Dương San dồn tất cả linh khí trong đan điền khí hải đánh xuống đáy hồ.
Quả nhiên, linh khí giống như đá chìm xuống biển.
“Ha ha, ta đã nói rồi, vô dụng thôi.” Nữ nhân áo tơi cảm thấy sắp sửa thành công, liền khinh thường nói: ‘Bây giờ, mạng của các ngươi, linh hồn của các ngươi, cơ thể của các ngươi thuộc về ta. Đây chính là vinh hạnh suốt đời của các ngươi.”
Nói xong, một luồng hắc quang từ trong cơ thể bà ta tràn ra ngoài, bay thẳng vào trong quả thủy cầu.
Ninh Nhụy Nhụy đã đọc qua tiểu thuyết tu tiên, cộng thêm những gì nữ nhân áo tơi nói vừa rồi, nàng lập tức đoán được bà ta muốn làm gì: “Ngươi hãy cẩn thận, nữ nhân kia muốn đoạt xá.”
“Thế ta phải cẩn thận như thế nào?” Dương San mờ mịt hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy hiển nhiên cũng không hiểu: “Ta không biết, tóm lại đừng để bị ý chí của bà ta ăn mòn.” “Ha ha, các ngươi có làm gì cũng vô dụng thôi.” Giọng nói của nữ nhân áo tơi xuất hiện bên trong thủy cầu: “Chúng ta sẽ diệt thần thức và hồn phách của các ngươi, sau đó tiến vào bên trong thể xác của các ngươi. Ban đầu ta chỉ muốn mượn một bộ, bây giờ lại có đến ba cái, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.”
Đột nhiên, một âm thanh lười biếng vang lên: “Cơ thể nữ nhân của ta cũng chỉ có ta mới có thể tiến vào. Những người khác ai cũng không được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận