Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2152. Đêm dài lắm mộng

Tiên Vân đại lục, Vân Châu, thị trấn Hòe Khâu.
Trong trấn có một cây hòe già đã rất lâu đời, thân cây vô cùng thô to, cần mười mấy người nắm tay mới có thể hoàn toàn ôm hết, hơn nữa cành lá chọc trời, rậm rạp chằng chịt như một rừng cây.
Lúc này, trên đỉnh cây có hai bóng người đang đứng nhìn xung quanh nhà trọ Vân Lai trong trấn.
Trong đó một tên cao gầy có đôi tay như móng vuốt lo lắng nói: "Chẳng lẽ Quỷ lão tam xong rồi?"
"Không có khả năng." Tên còn lại lên tiếng, người này lớn lên trắng trẻo mập mạp, vóc dáng hơi chút giống như Di Lặc, chỉ là một đôi mắt chuột khiến cho tướng mạo hắn có chút tà khí.
Bây giờ, hắn tương đối vui vẻ, trong tay còn cầm một gói hạt dẻ rang đường, không ngừng lột ăn, miệng vẫn luyên thuyên: "Nếu nói về tu vi thì đúng là Quỷ Ảnh Tử chẳng ra gì, nhưng Quỷ Ảnh thân pháp của hắn lại là độc bộ tông môn, cho dù gặp người tu tiên Kim Đan kỳ thì cũng có thể toàn thân mà lui."
"Ta đã ngồi chờ ở chỗ này ba ngày, thật sự là sắp chán muốn chết rồi." Người cao gầy vẫn luôn cau mày, nghiến răng nói: "Từ nãy tới giờ mí mắt của ta vẫn luôn nhảy, răng cũng cực kỳ ngứa, cảm giác có chút không ổn."
"Mí mắt nhảy là mắt có tật, nghiến răng là do nóng trong người." Tên mập mạp cười hì hì, "Sớm bảo ngươi đi tìm dược nương tiết hỏa, thế mà ngươi khăng khăng không nghe."
"Ngươi câm miệng đi!" Người cao gầy phun một tiếng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm nhà trọ Vân Lai: "Tại sao Quỷ lão tam vẫn chưa thả tín hiệu nữa? Chỉ là một tên tiểu tử choai choai và hai cô nương, cộng thêm một tên hộ vệ Trúc Cơ kỳ, lấy bản lĩnh của hắn chắc đã giải quyết xong rồi mới đúng."
"Đúng là có chút lâu." Tên mập mạp ăn trúng một viên hạt dẻ hư, lập tức phun phì phì: "Nhưng Quỷ Ảnh Tử từ trước đến nay thích dây dưa dây cà, nói không chừng lại ham chơi nữa rồi."
"Vậy cũng không được." Người cao gầy có chút bất mãn nói: "Môn chủ đã đích thân ra lệnh phải bắt sống vị tiểu công tử kia, ba người còn lại muốn chơi phế, chơi tàn, đùa chết cũng không sao cả."
Tên mập mạp dùng ống tay áo lau miệng nói: "Ngươi nói xem, vì sao môn chủ lại để mắt tới một đứa bé, nhìn cũng không giống là con rơi con rớt của hắn nha?"
"Bạch Tú Châu, ngươi mẹ nó thiếu đánh rắm!" Người cao gầy nghe vậy không khỏi nổi giận: "Tâm tư của môn chủ mà ngươi cũng dám đoán mò, chán sống rồi đúng không?"
"Họ Chu, Bàn gia ta tên là Bạch Tu, ngươi nhớ kỹ cho ta." Tên mập mạp cũng không vui: "Ngươi lại gọi tên trước kia của ta, đừng trách Bàn gia trở mặt!"
"Ta quản ngươi kêu cái gì!" Người cao gầy bất mãn nói: "Đợi thêm một khắc nữa, nếu Quỷ lão tam lại không phát tín hiệu, chúng ta tiến lên mang người đi."
"Không cần, ta đã tới rồi."
Hiện tại, một giọng nói vừa có chút ngây thơ vừa thanh lãnh bỗng nhiên vang lên.
Người cao gầy và tên mập mạp không nhịn được rùng mình một cái, hai người lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện không biết lúc nào trên đỉnh cây đã xuất hiện một thiếu niên lạnh như băng sương.
"A, là ngươi?" Người cao gầy vừa nhìn đã nhận ra ngay, thiếu niên này đúng là nhân vật mục tiêu của bọn hắn vào tối nay, nghe nói đối phương đến từ một gia tộc lớn nào đó của Cơ thị hoàng triều.
Tên mập mạp kinh nghi bất định hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây, Quỷ Ảnh Tử đâu?"
"Ngươi nói cái người có thể hóa ra quỷ ảnh sao?" Hạ Lãnh nhàn nhạt nói: "Chắc đã biến thành quỷ thật rồi."
"Tiểu tử ngươi cũng đừng quá khoác lác." Người cao gầy nâng hai tay lên, đầu ngón tay lóe lên hàn quang, "Mặc dù tu vi của Quỷ lão tam không cao, nhưng mà thân pháp lại giống như quỷ mị, các ngươi muốn thấy được bản thể của hắn cũng khó khăn, đừng nói tới việc muốn giết hắn."
"Nhưng thân pháp có lợi hại tới đâu, tu vi cao như thế nào, nếu mà không có đầu óc, cho dù có đụng tới phàm nhân thì chết cũng là chuyện bình thường mà thôi." Hạ Lãnh cười, "Huống chi ta không phải là phàm nhân."
Người cao gầy lạnh lùng cười một tiếng nói: "Ta biết ngươi cũng là tu sĩ, nhưng mà vậy thì đã sao? Tu vi của ngươi cũng mới là Luyện Khí kỳ đại viên mãn, mà chúng ta đều là Trúc Cơ kỳ, ngươi cảm thấy ngươi có phần thắng sao?"
"Vậy thì không có gì để nói nữa." Hạ Lãnh cũng lười giải thích với hai tên này, mặc dù hắn không quá hứng thú với tu tiên, chỉ là hắn trời sinh có thể chất đặc biệt, cộng thêm lại có mười mấy hai mươi vị di nương Độ Kiếp kỳ thường xuyên dạy bảo, cho nên dù tu vi của hắn thấp nhất ở Đảo Thần Tiên, nhưng cũng là Kim Đan hậu kỳ.
Người cao gầy hừ lạnh một tiếng, đi tới phía trước hai bước, trong nháy mắt thân hình đã vọt đến trước mắt Hạ Lãnh, móng vuốt sắc bén trên tay tới gần cổ họng của đối phương.
Cùng lúc đó, tên mập mạp cũng đã vòng tới sau lưng Hạ Lãnh, chân trái co lại chọc vào bên hông của hắn, đôi tay béo mập như kìm sắt chộp vào cổ hắn.
Tên mập mạp lạnh giọng quát hỏi: "Mau nói, rốt cuộc Quỷ Ảnh Tử thế nào rồi?"
"Các ngươi đi qua nhìn một chút chẳng phải sẽ biết." Hạ Lãnh thuận miệng nói.
"Dẫn hắn theo." Tên mập mạp cười lạnh một tiếng: "Ta cũng không tin vài người các ngươi làm được trò trống gì."
"Không!" Người cao gầy từ chối, nói với tên mập mạp: "Nhiệm vụ của chúng ta là bắt tiểu tử này về, bây giờ người đã ở trong tay chúng ta rồi, hà tất đêm dài lắm mộng."
" Đêm dài lắm mộng?" Tên mập mạp tức giận nói: "Họ Chu, ngươi cũng quá máu lạnh rồi. Dù sao đi nữa thì Quỷ Ảnh Tử cũng là đồng bạn của chúng ta, bây giờ hắn không rõ sống chết, thế mà ngươi lại không thèm quan tâm?"
"Nếu tiểu tử này xuất hiện ở đây, chứng minh Quỷ lão tam chắc chắn đã xảy ra chuyện." Người cao gầy trầm giọng giải thích: "Bây giờ chúng ta đi qua bên kia, nói không chừng sẽ bước vào cạm bẫy gì đó. Không bằng mang tiểu tử này trở về giao nộp, nếu như chúng ta làm hỏng chuyện của môn chủ, cái đó mới là hối hận không kịp."
Tên mập mạp do dự một hồi, trong lòng cũng cảm thấy người cao gầy nói rất có đạo lý, chỉ là hắn có giao tình không tồi với Quỷ ảnh tử, cứ thế mặc kệ bỏ đi, thật sự là có chút băn khoăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận