Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2506: Thù hận

Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên hỏi: “Vậy chuyện của tập đoàn Thần Dược là sao, cũng là quân cờ của Nam Thiên môn các ngươi?”
“Tập đoàn Thần Dược?” Nam nhân mặt chữ quốc ngơ ngác, sau đó phản ứng nói, “Đúng là có công ty đó, ông chủ là một tên lừa đảo thôi, có điều đã từng cứu con trai ta mấy lần, thế nên ta cho bọn họ đi theo chiếm chút hời.”
“Được rồi, ầm ĩ nửa ngày, vậy mà tập đoàn Thần Dược gì đó chỉ là thương nhân.”
“Nếu đã vậy thì đừng phí lời nữa, động thủ đi.” Mặc dù Triệu Thanh Thanh không biết tại sao nam nhân này lại bình tĩnh như vậy, nhưng nàng cảm thấy không được để cho đối phương được như ý, ngươi muốn yên thì ta sẽ động, hình như hắn đang đợi gì đó, vậy nàng càng không để cho hắn đợi được.
Còn chưa nói xong thì Triệu Thanh Thanh đã lao về phía nam nhân mặt chữ quốc kia.
Một cước này không giống trước kia nữa, gần như dùng hết sức lực của nàng.
Triệu Thanh Thanh đã sớm tẩy tủy phạt cốt, lại từng nhiều lần song tu với Hạ Thiên, hiện tại tu vi thực tế của nàng không khác gì Kim Đan kỳ.
Quyền cước của nàng đã vượt qua phạm vi phàm nhân, cho nên bình thường nàng luôn ở trong trạng thái thu liễm, không dám dùng hết lực.
Tình hình trước mắt lại không giống lúc trước, nam nhân mặt chữ quốc trông có vẻ rất nguy hiểm, vì vậy không thể không cởi bỏ trói buộc, nhất định phải một kích chết luôn.
“Ngồi xuống!” Nam nhân kia mặt không cảm xúc nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Bỗng dưng Triệu Thanh Thanh cảm thấy sức lực của toàn thân giống như bị đào sạch, cả người bắn ngược ra ngoài, ngã lại vào sofa.
Tô Bối Bối, Ninh Nhụy Nhụy, còn có Lam Y Nhân không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nam nhân mặt chữ quốc này vậy mà khủng bố như thế, có vẻ lần này thật sự lành ít dữ nhiều rồi.
“Các ngươi khỏi cần tính bao vây bản vương, không có tác dụng đâu.” Nam nhân đó vẫn ngồi vững như đá, không hề có ý tứ ra tay, “Toàn bộ tòa Thần Y này đều đã bị khí tràng của ta bao phủ rồi, đương nhiên nằm trong tầm khống chế của bản vương!”
Đám người Ninh Nhụy Nhụy đang muốn cảm ứng khí tức trong cơ thể, lập tức bị một cỗ kình khí vô hình chặn lại, thế là bọn nàng đều trở thành người bình thường chỉ có thể dùng quyền cước.
“Đây là một môn tiên thuật, gọi là Thiên Ma Khí Trành.” Nam nhân mặt chữ quốc cũng không che giấu gì, vậy mà giải thích cho đám người Triệu Thanh Thanh, “Trên địa cầu không có đâu, nghe nói là truyền từ dị quốc, có lịch sử hơn 9000 năm.”
“Muốn giết cứ giết, ngươi nói những lời này là có ý gì?” Triệu Thanh Thanh lạnh lùng hỏi.
Nam nhân kia thản nhiên trả lời: “Bản vương đã nói rồi, mặc dù thời gian có hạn. Nhưng chưa đến lúc thì bản vương sẽ không giết các ngươi.”
“Đương lúc nhàm chán tám chuyện xíu, dù sao sau này các ngươi cũng đều phải chết.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Chuyện ngươi vừa nói mà tính bí mật ư?”
“Đương nhiên rồi.” Nam nhân mặt chữ quốc nói: “Có điều các ngươi hẳn là cũng phải nói ra một bí mật để bản vương biết chứ nhỉ.”
Tô Bối Bối quát mắng: “Ngươi có bệnh hả.”
“Bản vương đâu có bệnh.” Nam nhân đó giải thích nói: “Năm bảy tuổi bản vương đã thoát thai hoán cốt rồi, từ đó chưa từng có bệnh, vạn độc bất xâm.”
“Điểm này thật ra có chút giống Hạ Thiên, mặc dù thủ đoạn đạt thành không giống, nhưng thể chất của hắn cũng không kém bản vương.”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì!” Triệu Thanh Thanh hỏi.
Nam nhân mặt chữ quốc nhìn đồng hồ trên tay, thở dài nói: “Thế này đi, kỳ thật ta và Hạ Thiên là cùng một loại người, đều dựa vào tiên thuật truyền từ dị giới để thoát khỏi phạm vi phàm nhân, nhưng vẫn cách cái gọi là tiên nhân một bước.”
“Vốn ta muốn bồi dưỡng con trai của ta để tiếp tục tìm kiếm đại đạo, xem có phải thật sự tồn tại độ kiếp thành tiên hay không.”
“Thế nhưng con trai ta lại bị Hạ Thiên giết chết.” Mặc dù nam nhân nói hắn rất đau lòng, nhưng ánh mắt lại không có nét đau bi thương, “Bản vương rất đau đớn, cho nên các ngươi nhất định phải mai táng theo con ta.”
“Hạ Thiên cũng sẽ không thoát được đâu, nhưng trước khi chết ta phải biết được bí mật của Nghịch Thiên Bát Châm.”
“Chúng ta không biết bí mật của Nghịch Thiên Bát Châm, ngươi tìm nhầm người rồi.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu nói.
Nam nhân chữ quốc mỉm cười, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Ninh tiểu thư à, ta tin ngươi không biết, nhưng không đại biểu cho Hạ Thiên không hạ Nghịch Thiên Bát Châm vào các ngươi.”
“Ngươi muốn làm gì?” Triệu Thanh Thanh bỗng dững có dự cảm không tốt.
Hắn xòe tay ra, tỏ ý Triệu Thanh Thanh bình tĩnh lại: “Đừng kích động, nếu ta muốn làm gì với các ngươi, thì các ngươi cũng không phản kháng được.”
“Trên thực tế ta đã làm rồi, Thiên Ma Khí Tràng của ta hoàn toàn xâm nhập vào người các ngươi, đến lúc đó các ngươi sẽ chết, mọi thứ mà các ngươi biết ta cũng sẽ nắm rõ.”
Triệu Thanh Thanh, Tô Bối Bối. Ninh Nhụy Nhụy, Lam Y Nhân còn có Thạch Thuần và Dương San đều lộ vẻ bất ngờ, trong lòng không khỏi có chút tuyệt vọng.
“Dám động đến nữ nhân của ta, đồ đần ngươi muốn chết à.”
“Có tin ta muốn ngươi làm cái gì, thì ngươi cũng không phản kháng được hay không.” Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận