Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4220: Các ngươi không thể đi

“Lời này của ngươi nói có chút…”
Biểu hiện của Kiều Tiểu Kiều cũng không có gì thay đổi quá lớn. Nàng lạnh nhạt nói: “Không đầu không đuôi, chẳng có mùi vị.” “Ngươi mau tìm Hạ Thiên đi, nhất định phải nhanh.” Đầu người này không ngừng xuất hiện khói đen cuồn cuộn, miệng lẩm bẩm: “Ngươi là nữ nhân của hắn, nhất định biết hắn ở đâu. Trong vòng nửa tiếng nữa, nếu ta không gặp được hắn, toàn bộ các ngươi không cần sống nữa.”
Gương mặt Kiều Tiểu Kiều hiện lên sự bất mãn: “Có việc thì ngươi nói ngay, không nên nói chuyện giật gân ở đây. Ngươi làm như vậy cũng chỉ chậm trễ thời gian mà thôi.”
“Ta không thể nói, ta không nói được.” Người này lắc đầu, cơ thể cũng bắt đầu nổi lên khói đen.
Lạc Khả Uy cảm thấy khói đen dần dần lan khắp cả phòng, vội nói với Kiều Tiểu Kiều: “Kiều tiểu thư, ngươi định làm thế nào?”
“Các ngươi còn chưa đi?” Kiều Tiểu Kiều làm ra vẻ kinh ngạc. “Ha ha, chuyện còn chưa bàn xong, chúng ta sao có thể đi được?” Lạc Khả Uy cũng không chút để ý, chỉ cười nói: “Kiều tiểu thư, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng đưa ra quyết định. Chờ người này bị đốt xong, tro tàn sẽ hóa thành sương độc. Độc tính bên trong cũng sẽ phát ra.”
Doris có mang mặt nạ, hình như có tác dụng chống sương độc. Nàng ta tiếp lời: “Đừng nhìn chỉ có một mình hắn ta, nhưng khói đen tràn ra, đoán chừng toàn bộ người của Giang Hải đều bị trúng độc.”
“Không tràn ra được đâu.” Kiều Tiểu Kiều cười nhạt, nói với Lục Ngạc: “Mau phong bế căn phòng này lại đi.”
Lục Ngạc ngẩn người, há miệng định hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Kiều Tiểu Kiều, nàng đành trực tiếp làm theo.
Nàng ngồi xổm xuống, bàn tay nhìn như yếu đuối không xương cắm thẳng vào mặt đất xi măng cứng rắn vô cùng.
Tiếp theo, vô số rễ dây leo nhanh chóng sinh trưởng bên trong cốt thép xi măng, chỉ trong ba giây ngắn ngủi đã che hết cả phòng lại.
“Kiều tiểu thư, ngươi muốn làm gì thế?” Lạc Khả Uy có cảm giác không ổn, vô thức nhìn Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Nếu trên người hắn ta đã có kịch độc, lại có tính truyền nhiễm, dĩ nhiên là phải cách ly rồi. Có như vậy mới có thể giảm phong hiểm xuống mức thấp nhất, không phải sao?”
Doris không hài lòng với cách giải quyết này, nổi giận quát: “Ngươi muốn phong bế thì phong bế ngươi đi, tại sao lại kéo chúng ta vào? Ta không muốn ở trong căn phòng rách nát này. William, chúng ta đi.” “Kiều tiểu thư, xem ra ngươi hoàn toàn không có thành ý hòa đàm.” Lạc Khả Uy thở dài một tiếng, sau đó chỉ vào người đang nổi lên khói đen: “Tuy nhiên, căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, ta có thể bất kể hiềm khích lúc trước, thay ngươi giải quyết tai họa này.”
“Không cần.” Kiều Tiểu Kiều trực tiếp từ chối: “Hắn ta rất nhanh sẽ bình tĩnh lại.”
Quả nhiên lời còn chưa dứt, lá bùa đã khống chế được người đầy khói đen kia.
Ngọn lửa quỷ dị đang cháy trên đầu cũng chậm rãi được dập tắt, diện mạo thật của hắn ta dần dần lộ ra. Lúc này, Lạc Khả Uy không khỏi biến sắc, bỗng cười nói: “Kiều tiểu thư, ngươi không cần khách sáo, ta không thu bất kỳ một phí tổn nào của ngươi, chỉ là không muốn nhìn thấy có người gặp phải tai họa như vậy. Trị bệnh cứu người cũng là bổn phận của người hành y chúng ta.”
Lập tức, hai con dao giải phẫu từ trong tay áo hắn ta bay ra, rơi xuống hai bàn tay.
Một giây sau, hai con dao giải phẫu đã cắm vào hốc mắt người kia.
“A!”
Người kia bị đau đến mức kinh ngạc kêu lên: “Không phải ngươi bảo ta đến… A!”
“Im ngay, không được hồ ngôn loạn ngữ.” Lạc Khả Uy dùng sức móc mắt của đối phương ra, nhanh chóng cất vào trong tay áo.
“Này, tại sao ngươi lại…” Người kia còn đang định nói điều gì, đáng tiếc lời vừa ra đến miệng, người đã uể oải ngã xuống, không còn thở nữa: “Được rồi, vấn đề đã được giải quyết.” Lạc Khả Uy mỉm cười khoát tay với Kiều Tiểu Kiều: ‘Kiều tiểu thư, nếu ngươi không muốn hòa giải, vậy chúng ta cũng không cần ở lại chỗ này làm phiền ngươi nữa. Thứ cho ta và em họ của ta cáo từ, hẹn gặp lại.”
Nói xong, hắn ta xoay người định rời đi.
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt: “Các ngươi không thể đi.”
“Chẳng lẽ Kiều tiểu thư còn muốn ép chúng ta ở lại sao?”
Lạc Khả Uy dừng chân, quay đầu lại nhìn Kiều Tiểu Kiều: “Chỉ dựa vào mấy thứ dây leo yếu ớt không chịu nổi này?”
Gương mặt Doris cũng hiện lên sự khinh thường: “Chúng ta chẳng những là thần sứ, mà còn là hậu duệ Thần tộc.”
“Đám dây leo này là để phòng ngừa các ngươi chó cùng rứt giậu, cố ý tản ra sương độc.”
Kiều Tiểu Kiều bình tĩnh nói: “Về phần hai người các ngươi, vốn rắp tâm không tốt, hòa giải cái gì cũng chỉ là ngụy trang, mục đích thật sự là muốn người này được đưa đến trước mặt Hạ Thiên.”
“Kiều tiểu thư, ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Lạc Khả Uy lạnh giọng trả lời.
Lục Ngạc không nhịn được đáp lại một câu: “Vừa rồi người này lỡ miệng, các ngươi còn không thừa nhận?”
“Lời của người điên nói mà các ngươi cũng tin?” Doris cười nhạo một tiếng: “Vừa rồi hắn ta nói trái đất sắp xong rồi, chẳng lẽ các ngươi cũng tin lời đó sao?”
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Trái đất xong hay không, về sau hãy nói. Nhưng các ngươi xác thực không thể đi, cũng không đi được.”
“Nếu ta đi thì sao?” Lạc Khả Uy giận tím mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Tiểu Kiều: “Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể làm gì ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận