Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2099. Trận pháp đi ra ngoài

Hạ Thiên không có nói đùa, nhưng ngoại trừ Ninh Nhụy Nhụy thì không ai tin tưởng hắn.
Đạo sĩ áo lam không hiểu biết nhiều về hai người bọn hắn, trước đó lựa chọn giao đồ vật cho bọn hắn cũng vì bản thân không còn nhiều thời gian, bên người lại không có ai đáng để tin tưởng, mà thực lực của bọn hắn biểu hiện ra ngoài khá mạnh để cho hắn sinh ra một tia hy vọng.
"Hừ, hôm nay tới đây thôi, lần sau gặp lại, đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi." Nữ nhân mặc váy xanh đổi sắc mặt, quăng một câu tàn nhẫn về phía Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, tiếp theo lại nói với đạo sĩ áo lam: "Đừng cho là ta sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi, mọi chuyện chân chính như thế nào thì chính ta sẽ đi kiểm chứng, Cát lão tặc, ngươi cũng đừng chết quá sớm."
Đạo sĩ áo lam cười ha ha: "Lão đạo sẽ tận lực chống đỡ thêm mấy năm nữa, có một số việc ta cũng muốn triệt để hiểu rõ."
"Chúng ta đi thôi." Nữ tử mặc váy xanh ra lệnh cho đám đàn em của mình rồi quay người rời đi.
Lần này, Hạ Thiên không có gọi nàng ta lại.
Đi được một đoạn, nữ nhân mặc váy xanh sờ sờ chiếc túi bên người rồi lấy ra một cái bao, lạnh lùng cười một tiếng: "Nhìn rất lợi hại, còn không phải trúng kế đánh tráo của lão nương sao?"
"Lục tỷ, ngươi trộm được nó lúc nào vậy?"
"Tay nghề của ngươi quá lợi hại, ngay cả chúng ta cũng không phát hiện được."
"Mau đưa thứ này cho nhà họ Viên, chúng ta cũng sớm được thả ra ngoài."
Nữ nhân mặc váy xanh nghe nói như thế, sắc mặt của nàng có chút âm trầm: "Đám người nhà họ Viên kia cũng không phải thứ tốt lành gì, nhất thiết phải phòng vệ bọn hắn. Huống hồ Viên Thiên Chính đã chết, chẳng lẽ bọn hắn sẽ không gài bẫy ta, chỉ có thể lại đi cầu vị tiền bối kia."
Một bên khác, Ninh Nhụy Nhụy nhìn đám người nữ nhân mặc váy xanh rời đi, không nhịn có chút cảm khái: "Quả nhiên loại chuyện ân oán kia vĩnh viễn không thể nói rõ được, xem ra vị Lâm tiểu thư kia đã chìm đắm vào trong cừu hận không đi ra được."
"Tiểu muội chân dài, cô để ý tên nữ nhân ngu ngốc kia làm gì?" Hạ Thiên bĩu môi, "Nàng ta vừa rồi đánh tráo đồ vật, cô không có phát hiện sao?"
Ninh Nhụy Nhụy liếc nhìn Hạ Thiên, sau đó lấy cái bao mà đạo sĩ áo lam đưa cho nàng quơ quơ trước mặt đối phương: "Ở đây này."
"Đó là ta giúp ngươi đổi lại." Hạ Thiên lười biếng nói.
"Vậy à?" Ninh Nhụy Nhụy có chút nửa tin nửa ngờ, hồi tưởng một chút, đúng là phát giác có gì đó không đúng. Khi chiến đấu với nữ nhân mặc váy xanh kia, có vài lần đối phương tận lực gần sát cơ thể của nàng, lúc đó nàng cho là nàng ta đang cố tình khiêu khích mình, hiện tại xem ra chính là có mưu tính trộm đồ của nàng.
"Hạ tiên sinh, Ninh tiểu thư, thật là ngại quá, xin lỗi đã cuốn các ngươi vào cuộc phân tranh đó." Đạo sĩ áo lam có chút xin lỗi vì đã lôi kéo Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy vào chuyện này, "Lão đạo hổ thẹn trong lòng, chẳng qua hiện tại hiểu lầm đã được giải trừ, lão đạo cũng coi như là đã xong một cọc tâm sự."
"Không cần phải xin lỗi, đây cũng không phải là đại sự gì." Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy có chút khó chịu, nhưng nàng cũng không có trách cứ lão đạo sĩ, dù sao túi đồ kia là do nàng đón lấy, huống chi nàng cũng không thấy nữ nhân mặc váy xanh nọ có thể mang đến phiền phức bao lớn cho nàng.
Đạo sĩ áo lam vừa muốn nói cái gì, bỗng dưng há mồm phun ra một ngụm máu đen, cơ thể run bần bật, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất.
"Cát đạo trưởng, ngươi không sao chứ?" Ninh Nhụy Nhụy vội vàng tiến lên xem xét, lại quay sang nhìn Hạ Thiên: "Ngươi qua đây nhìn xem, hắn bị làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là sắp chết mà thôi." Hạ Thiên nhìn thoáng qua, "Hơn nữa không cứu được, đoán chừng cũng là chuyện của hai ngày nay."
Đạo sĩ áo lam lấy lại bình tĩnh, khôi phục ý thức: "Ninh tiểu thư, ta không sao đâu. Hạ tiên sinh nói đúng, ta đã dầu hết đèn tắt, kỳ thật ta đã nên chết ở một trăm năm trước, dựa vào đan dược ở đây mới có thể chống đỡ thêm một trăm năm, coi như là kiếm lời."
Ninh Nhụy Nhụy không hiểu vì sao lại nhớ tới ông nội của mình, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ là nhìn Hạ Thiên nói: "Ngươi giúp hắn một chút đi, ít nhất đừng cho hắn khó chịu như vậy."
"Hai vị không cần để ý tới ta, sống chết là chuyện thường tình mà thôi." Đạo sĩ áo lam cũng đúng là đã thấy ra.
Hạ Thiên đương nhiên là nghe theo Ninh Nhụy Nhụy, hắn lấy ngân châm đâm hai cái vào người lão đạo sĩ: "Ngươi đúng là không cứu nổi, ta cũng không có ý định cứu ngươi. Nhưng nếu Tiểu muội chân dài đã nhờ, ta có thể để ngươi không cảm thấy thống khổ trong đoạn thời gian này."
Đạo sĩ áo lam quả nhiên cảm giác cả người chợt nhẹ, cơn đau và sự mỏi mệt vẫn luôn đeo bám hắn trước đó đều biến mất, cảm kích nói: "Lão đạo sẽ không lại nói lời cảm ơn nữa, không biết tiếp theo hai vị muốn đi đến nơi nào?"
"Chúng ta đang tìm đường đi tới tầng kế tiếp." Ninh Nhụy Nhụy hồi đáp.
"Tầng tiếp theo?" Trên mặt đạo sĩ áo lam lộ ra thần sắc kinh ngạc, "Nơi đó cực kỳ nguy hiểm, lúc trước lão đạo cũng từng đi qua, nửa đường lại trở về."
Ninh Nhụy Nhụy vội vàng truy vấn: "Ngươi đã đi tới tầng tiếp theo? Vậy ngươi có thể chỉ đường cho chúng ta không?"
"Lão đạo cũng không có đi tới tầng tiếp theo." Đạo sĩ áo lam lắc đầu, "Chỉ là đi tới con đường dẫn tới tầng kế tiếp, nơi đó có rất nhiều cơ quan mật, trận pháp thì vô số kể, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sẽ mất mạng. Thật ra lúc trước vẫn có rất nhiều người tới được tầng này, có điều đại bộ phận đều chết ở trong thông đạo hoặc bị nhốt ở nơi đó. Lão đạo khuyên hai vị vẫn là đừng đi, không bằng thử thời vận tại tầng này, nói không chừng có thể gặp được trận pháp đi ra ngoài."
"Trận pháp đi ra ngoài?" Ninh Nhụy Nhụy nghe được lời này thì khá là tò mò, "Vậy tại sao chính ngươi không thử tìm kiếm?"
Hạ Thiên ngáp một cái, thuận miệng nói: "Chắc chắn là hắn không ra được, ta đoán trận pháp kia cũng là để gạt người, không có tác dụng gì."
"Cũng không đến mức là gạt người chỉ là có một hạn chế nếu muốn khởi động trận pháp kia." Trên mặt đạo sĩ áo lam hiện lên nụ cười khổ, "Cung điện dưới đáy biển này rất là quỷ dị, chẳng những có linh khí phun trào, còn có vô số kỳ hoa dị thảo, đan dược quỳnh tương, nhưng chỉ cần ngươi ăn chúng vào thì sẽ bị trận pháp bài xích, nhưng nếu ngươi không ăn thì linh khí trong cơ thể không đủ, cũng sẽ bị trận pháp đẩy ra hoặc là nghiền nát. Cho nên dù mỗi một tầng đều có trận pháp đi ra ngoài, nhưng chân chính có thể bước ra khỏi đây lại là vạn người không được một."
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, xem như lại biết thêm một kiến thức sinh tồn nhỏ về cung điện dưới đáy biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận