Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2555: Sống nhục còn hơn chết vinh

Quả nhiên là Thịnh Kỳ Dương, chẳng qua là có một con dã thú cổ quái ngồi xổm ở bên cạnh hắn.
Hình thể của con dã thú đó cũng không lớn, trông gần giống một con chó, nhưng mà người không có lông, mà trái lại là toàn thân có đầy vảy màu vàng tro, còn có đôi mắt đỏ như máu, lộ ra sát ý lẫm liệt.
Lão giả mặc đường trang nhìn thấy Thịnh Kỳ Dương hiện thân, gần như sợ đến nỗi hồn phi phách tán, trong miệng kêu gào: "Thịnh môn chủ, ngươi đừng giết ta, lần này coi như ta thua, ta không cần gì cả, ngươi thả ta một con đường sống đi."
"Vốn là thả ngươi một con đường sống cũng không thành vấn đề." Thịnh Kỳ Dương cười lạnh nói: "Có điều, hiện tại đã muộn, thả ngươi đi ra ngoài, thế thì chẳng phải bí mật của ta sẽ bị bại lộ sao."
Lão giả mặc đường trang liên tục thề thốt: "Ngươi yên tâm, ta không thấy gì hết, cái gì cũng không biết. Nếu mà không tin, thì ngươi có thể cắt đầu lưỡi của ta."
"Làm thế thì phiền toái quá, hay là cứ trực tiếp giết ngươi cho xong." Thịnh Kỳ Dương lắc đầu cự tuyệt, cười nói: "Hơn nữa, ta còn có vị khách khác, không rảnh lãng phí thời gian với ngươi. Đỉnh thúc, có thể chết ở trên tay ta, thật ra cũng xem như là vinh hạnh của ngươi."
Chỉ thấy thân thể của quái thú đó run lên, hóa thành một luồng gió kỳ lạ, trong chớp mắt đã đến bên cạnh lão giả mặc đường trang, vô số vảy màu vàng tro biến thành những lưỡi dao sắc nhọn, trực tiếp phân hủy thi thể lão giả mặc đường trang thành một vũng nước.
Cảnh tượng này, phát sinh quá nhanh, Y Tiểu Âm và Triệu Thanh Thanh cũng không kịp phản ứng lại.
"Diễn biến này hơi sai sai." Hạ Thiên bĩu môi, có chút khó chịu nhìn Thịnh Kỳ Dương, "Đồ đần nhà ngươi trực tiếp bỏ qua mấy phân cảnh rồi."
Triệu Thanh Thanh có chút khó hiểu: "Phân cảnh gì cơ a?"
"Lẽ ra hắn cùng hai tên đần khác, sẽ cùng nhau phát hiện bảo bối gì đó trước, nhân cơ hội dụ chúng ta vào cái bẫy." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Sau khi giải quyết chúng ta xong, ba người bọn hắn nhất định sẽ xảy ra nội chiến, sau đó đồ đần này mới lộ ra bộ mặt thật, giết chết hai người kia."
Thịnh Kỳ Dương nở nụ cười, ý vị thâm trường nhìn Hạ Thiên: "Ta biết ngay ngươi đã sớm nhìn ra rồi, cho nên màn khởi động mà ta chuẩn bị trước đó, đã không còn chút ý nghĩa nào. Ta cũng đã sớm nói, mọi người thẳng thắn với nhau, chẳng phải tốt hơn sao?"
Y Tiểu Âm lạnh lùng nhìn Thịnh Kỳ Dương: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ha ha, muốn làm gì, trước khi nói về vấn đề này, không phải các ngươi cần tự giới thiệu bản thân trước sao." Hai tay của Thịnh Kỳ Dương sờ xoạng đầu con quái thú, cười hì hì nói: "Đương nhiên, tốt nhất đừng hòng lừa ta, chú chó mà ta nuôi có thể phân biệt ra đâu là nói thật, đâu là nói giả, đến lúc đó nó cắn chết các ngươi, thì cũng đừng trách ta."
"Ngươi không thấy ngươi cũng cần giới thiệu bản thân sao?" Y Tiểu Âm hỏi ngược lại: "Ngươi tuyệt đối không phải là Thịnh Kỳ Dương."
Thịnh Kỳ Dương ha ha cười nói: "Vậy thì ngươi nhìn lầm rồi, tại hạ chính là Thịnh Kỳ Dương, là môn chủ của Thánh Thủ Môn, hàng thật giá thật."
Y Tiểu Âm không khỏi nhìn về phía Hạ Thiên, hiển nhiên đang tìm hắn để xác minh.
"Hắn không có nói láo, nhưng cũng không có nói thật." Hạ Thiên bĩu môi, nói với Y Tiểu m: "Cơ mà, vợ Y Y, nàng cũng không cần biết hắn là ai, dù sao cũng không phải nhân vật quan trọng gì."
"Ngươi nói thế làm ta hơi buồn." Thịnh Kỳ Dương nghe Hạ Thiên nói, trên mặt lộ ra sắc mặt khó chịu, mắng: "Ta biết ngươi là ai, cũng biết ngươi rất lợi hại. Nhưng mà ta không sợ ngươi, thậm chí là sau khi đoán ra ngươi là ai, ta còn khá hưng phấn, ban đầu chỉ là muốn dụ vài người đi vào, cho chú chó của ta ăn, không ngờ rằng lại dẫn con rồng như ngươi tới, đúng là niềm vui ngoài ý muốn mà!"
Triệu Thanh Thanh cười nói: "Ngươi đoán ra sư phụ ta là ai, vậy mà còn không trốn, xem ra là không hiểu hắn đủ nhiều rồi."
"Hừ, ta biết ngươi muốn nói gì." Thịnh Kỳ Dương khinh bỉ hừ một tiếng, tiếp đó dương dương đắc ý, nói: "Chỉ có thể nói đối thủ của hắn đều là phế vật, mà ta chính là người sẽ chấm dứt hắn."
"Ngươi muốn chấm dứt ta?" Hạ Thiên không khỏi bắt đầu cười lớn, "Vậy mau động thủ đi, để ta xem thử đồ đần nhà ngươi có bản lãnh gì."
Trên mặt Thịnh Kỳ Dương lộ ra nụ cười tự tin, vô cùng bình tĩnh nói: "Không vội, những kẻ ngáng đường đã bị ta giải quyết. Chúng ta còn nhiều thời gian, trước tiên cứ nói chuyện với nhau đã."
"Ngươi có biết nhân vật phản diện đều chết vì nói nhiều không, vậy mà còn muốn nói chuyện." Triệu Thanh Thanh cảm thấy đầu óc của tên này có bệnh, không khỏi coi thường, nói.
Thịnh Kỳ Dương cũng không để ý lắm, cười nói: "Đó là do những người đó ngu xuẩn, còn ta thì lại khác, sinh tử của các ngươi đã nằm trong tay ta, chỉ bằng một câu nói liền có thể giết các ngươi, cho nên cần gì phải gấp gáp chứ."
Lúc này, Y Tiểu Âm nói: "Ngươi muốn câu giờ à?"
"Nói vậy thì có hơi không đầu không đuôi." Lông mày của Thịnh Kỳ Dương theo bản năng nhướng lên, cười nói: "Người đang nghĩ câu giờ hẳn là các ngươi mới phải, dù sao thà sống nhục còn hơn chết vinh, có thể sống thêm một giây cũng đã là sống rồi."
Hạ Thiên bĩu môi: "Được rồi, bớt làm bộ làm tịch, ngươi rõ ràng đang câu giờ." Tiếp đó lại cười, nói, "Nếu là người khác, bây giờ chắc chắn sẽ liều mạng với ngươi, giành lấy một tia hi vọng sống. Có điều, ta thì khác, ta hoàn toàn không ngại ngươi đang gồng đại chiêu gì, tốt nhất là đại chiêu mạnh tới đâu thì gồng tới đấy, nói thẳng đi, ngươi cần bao lâu?"
"Quả nhiên cuồng vọng vô tri như trong truyền thuyết." Thịnh Kỳ Dương lắc đầu, có chút cảm thán: "Thật sự cho rằng ngươi vô địch thiên hạ, mãi mãi sẽ không chết à?"
Hạ Thiên dùng loại ngữ khí “đương nhiên”, nói: "Vô địch thiên hạ là thật, sẽ không chết cũng là thật."
"Ha ha ha, nếu là lúc trước, ta nhất định sẽ cảm thấy lời này của ngươi rất buồn cười." Thịnh Kỳ Dương bắt đầu cười ha hả một cách khó hiểu, "Nhưng mà hiện tại ta sẽ không như vậy, bởi vì ta biết, đây là điều có thể thực hiện được, hơn nữa ta sắp trở thành người trường sinh bất tử đầu tiên trên trái đất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận