Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3742: Ngươi sợ chúng, bọn chúng đương nhiên sẽ không sợ ngươi

Bành!
Một bóng người ngã xuống đống tuyết thật mạnh, va vào khối đá nằm ngang giữa đường.
“A, ta không chết?” Trịnh Tự Kỳ vừa vui mừng vừa hoảng sợ sờ cơ thể của mình, phát hiện ngoại trừ đau một chút thì lông tóc không thương.
Ông ta lập tức hiểu ra, nhất định là một châm trước đó của vị Hạ thần y đã phát huy tác dụng, vì thế trong lòng ông ta lại càng thêm kính sợ Hạ Thiên.
“Vừa rồi chúng ta rơi ít nhất một ngàn mét, nơi này còn cách đáy ba bốn trăm mét.” Trịnh Tự Kỳ nhìn chung quanh, phát hiện khối đá dưới chân bởi vì ngàn năm tuyết đọng đã bị đông cứng thành huyền băng cực kỳ cứng.
Đợi một lát, Trịnh Tự Kỳ cũng không thấy Hạ Thiên và Dương San rơi xuống, không khỏi cảm thấy kỳ quái, liền nhẹ giọng gọi: “Hạ thần y?”
Không ai đáp lại.
“Hạ thần y?” Trịnh Tự Kỳ lại gọi một tiếng. Lần này âm thanh lớn hơn mấy phần. Tiếng tốc tốc trên đỉnh đầu dọa ông ta che miệng lại.
Nơi này chính là hố tuyết, ngàn vạn lần không thể phát ra âm thanh quá lớn. Nếu không, tuyết sẽ bị lở, như vậy chẳng khác nào chết oan.
Trịnh Tự Kỳ đến mép đá nhìn xuống dưới, nhưng vẫn nhìn không thấy đáy, lại tiếp tục nhìn xung quanh.
Vách đá hai bên mọc ra khoảng mười gốc tuyết hầu tử, không biết bởi vì gió hay là vì nguyên nhân nào khác, bọn chúng chuyển động cơ thể, mắt đối mặt với ông ta.
“Cảm giác của ta bị sai sao?” Trịnh Tự Kỳ không khỏi cả kinh, cảm thấy hơi sợ.
Trước kia, khi ông ta leo xuống hái tuyết hầu tử, ông ta cũng không gặp qua tình huống này.
Chỉ có một lần, ông ta leo xuống hơi sâu, ngẫu nhiên nhìn thấy một gốc tuyết hầu tử màu đỏ, con mắt dường như rất sống động, nhìn chằm chằm ông ta không hề nháy.
Bây giờ, tại sao ngay cả màu trắng cũng có tình huống này? Đúng là có chút quỷ dị.
“Làm gì mà ngẩn ra vậy, tiếp tục xuống dưới đi.” Lúc này, giọng nói của Hạ Thiên vang lên sau lưng Trịnh Tự Kỳ.
Trịnh Tự Kỳ nghe được giọng nói của Hạ Thiên, gánh nặng trong lòng lập tức được giải khai, vội vàng xoay người, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên và Dương San nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt: “Hạ thần y, nơi này cách đáy còn khoảng ba bốn trăm mét, nhưng ta lại cảm giác có cái gì đó là lạ.”
Hạ Thiên không nói nhưng Dương San lại hỏi: “Ngươi phát hiện có cái gì không ổn?”
“Trước kia, trong một lần tình cờ ta phát hiện một gốc tuyết hầu tử màu đỏ, mắt của nó rất sống động, cứ hung hăng nhìn ta.” Trịnh Tự Kỳ giải thích, thuận tiện còn đưa tay chỉ vào hai vách đá: “Nơi này chỉ có tuyết hầu tử bình thường nhưng lại có hiện tượng đó.”
Lúc này, Dương San mới chú ý đến tuyết hầu tử màu trắng hai bên vách đá. Nàng cũng nhìn thấy tròng mắt của bọn chúng chuyển động, yên lặng nhìn nàng. Nếu là người bình thường, thật có khả năng bị ánh mắt này làm cho sợ hãi.
“Nhìn cái gì vậy?” Hạ Thiên khó chịu, quát một tiếng: “Tất cả nhắm mắt lại cho ta.”
Trịnh Tự Kỳ cảm thấy buồn cười. Mặc dù đám tuyết hầu tử này có chút quỷ dị nhưng nói thế nào cũng chỉ là khuẩn nấm mà thôi, cũng không phải động vật có linh tính, làm sao có thể nghe hiểu được?
Chỉ một giây sau, cảnh tượng làm ông ta chấn kinh đã phát sinh.
Đám tuyết hầu tử kia lại thật sự nhắm mắt lại, thậm chí còn sợ hãi co cụm thành một đoàn, run lẩy bẩy trong gió.
“Cái này…” Dương San không nhịn được liền hỏi: “Ông xã, chẳng lẽ bọn chúng có linh trí?”
Hạ Thiên nói: ‘Mấy cái thứ đồ chơi này chưa xứng có linh trí.”
“Vì sao bọn chúng lại nghe lời ngươi?” Trịnh Tự Kỳ vẫn không thể hiểu được.
“Ngươi quát chúng, chúng cũng sẽ nghe thôi.” Hạ Thiên nói: “Cái thứ đồ chơi này rất mẫn cảm với âm thanh, cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Trịnh Tự Kỳ lắc đầu: “Ta cũng không phải chưa gầm lên với chúng, nhưng ngược lại còn chọc giận chúng.”
“Đó là vì ngươi sợ hãi.” Hạ Thiên cười nói: “Ngươi sợ chúng, bọn chúng đương nhiên sẽ không sợ ngươi.”
Trịnh Tự Kỳ vẫn không tin lắm nhưng mơ hồ cảm thấy Hạ Thiên nói có thể là thật, chỉ là ông ta vẫn không có dũng khí rống to với đám sinh vật kia, sợ làm cho tuyết lở.
Hạ Thiên nói rất hời hợt nhưng Dương San rất nhanh mò ra được thâm ý bên trong. Đám tuyết hầu tử sợ không phải là âm thanh mà là sức mạnh, hoặc có thể nói là sát khí lộ ra trong âm thanh.
Ngươi sợ chúng, chúng sẽ càng càn rỡ.
Ngươi không sợ chúng, thể hiện khí thế có thể miểu sát nó, chúng nó tất nhiên sẽ sợ.
Nghĩ không ra, đám khuẩn nấm này cũng biết lấn yếu sợ mạnh.
“Hạ, Hạ thần y, cách đáy vẫn còn một đoạn, chúng ta làm sao mà xuống dưới?” Trịnh Tự Kỳ sợ Hạ Thiên lại một cước đạp ông ta xuống, lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Từ xưa đến nay chưa từng có ai xuống dưới đáy, đương nhiên đây chỉ là bề ngoài. Người của phái Tuyết Sơn có đi qua hay không, ta cũng không biết. Chỉ là nghe nói, dưới đáy rất nguy hiểm, có quái vật đáng sợ.”
Hạ Thiên nói: “Có gì phải sợ, có quái vật gì thì tiện tay xử lý quái vật đó, không được sao?”
Trịnh Tự Kỳ im lặng. Hạ thần y này động một chút là xử lý, ai không biết còn tưởng rằng hắn là sát thần tại thế, một chút cũng không có phong phạm cao nhân.
“Các ngươi làm cái gì…” Đúng vào lúc này, có mấy bóng người rơi xuống. Nhìn thấy ba người Hạ Thiên, đám người kia cất giọng quát. Chờ đến khi đến gần, bọn họ cảm thấy nhìn rất quen mắt: “Tại sao lại là các ngươi?”
Người quát tháo ba người Hạ Thiên xong, lại quay đầu thấp giọng nói: “Lão đại, là ba người chúng ta đã gặp trên đỉnh núi.”
“Cái gì?” Nam nhân cao lớn lập tức đến gần, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn ba người Hạ Thiên: “Tại sao các ngươi lại xuống được đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận