Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3151: Ngươi có tin ta cắt ba chân của ngươi đi không?

“Ngươi làm vậy là có ý gì?” Lương Diệu Trúc nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi có tin ta cắt hai cái chân, không, ba cái chân của ngươi không?”
Hạ Thiên chẳng thèm phản ứng, một giây sau đã ngủ.
“A, tức chết ta rồi.” Lương Diệu Trúc hung hăng nói: “Ngươi chờ đó cho ta. Sớm muộn gì ta cũng sẽ đánh ngươi một trận cho hả giận.”
Hồ Hóa Vũ nói: “Ngươi cứ đẩy chân hắn xuống không được sao?”
“Mắc mớ gì đến ngươi.” Lương Diệu Trúc quay sang nhìn Hồ Hóa Vũ: “Ngươi nên lo cho mình đi.”
Hồ Hóa Vũ: “…”
Trên đài, Trịnh Hưởng Sơn nói nhảm một bài. Sau khi nói đã đời, ông ta mới chậm rãi tiến vào chính đề.
“Chúng ta đã là bác sĩ, nhưng khác với bác sĩ bình thường, bởi vì chúng ta còn tu hành.” Trịnh Hưởng Sơn ngạo nghễ nói: “Chúng ta có truyền thừa y đạo của riêng mình, là côi bảo mấy ngàn năm văn hóa. Những thứ này không thể nào so cao thấp. Cho nên, mọi người đừng quá câu nệ chuyện thắng thua, tỷ thí đến một mức nào đó thì dừng lại. So đấu y thuật có ba cửa ải…”
“Đạt đến mức nào đó thì dừng, nói nghe dễ quá.” Hồ Hóa Vũ lắc đầu, cảm thán nói: “Ai cũng biết đến Nguyệt Phương Nguyên sẽ có chỗ tốt vô tận. Mấy danh ngạch này, nhất định là sẽ tranh giành đến vỡ đầu.”
Lương Diệu Trúc nghi hoặc hỏi: “Nếu danh ngạch khó có được, vì sao bọn họ còn phải tranh tài? Cứ bí mật phân phối không được sao?”
“Bởi vì danh sách đó bọn họ không quyết được.” Hồ Hóa Vũ mỉm cười giải thích: “Cổ Thần bà bà bên trong Nguyệt Phương Nguyên mới là người lên tiếng. Ý của bà ấy là chọn ra một người có y thuật cao nhất. Người thứ hai và thứ ba mới là người Trịnh hội trưởng, còn có Hồ gia tranh thủ được.”
Lương Diệu Trúc lại hỏi: “Đến Nguyệt Phương Nguyên còn không phải xem bệnh cho ai đó sao? Có chỗ tốt gì chứ?”
“Nguyệt Phương Nguyên là linh địa, linh khí ở đó cực kỳ dồi dào thì không nói, còn có rất nhiều dược thảo trân quý bên ngoài không có.” Biểu hiện của Hồ Hóa Vũ rất lạnh nhạt nhưng ánh mắt cũng khó che giấu sự hướng tới: “Tu hành y thuật, ai mà không muốn nhìn thấy những dược thảo trong truyền thuyết. Tùy tiện lấy vài cọng cũng có thể giúp cho mình hưởng thụ cả đời không hết.”
“Ồ.” Lương Diệu Trúc gật đầu.
Trên đài, Trịnh Hưởng Sơn bắt đầu giải thích vòng thi đấu y thuật thứ nhất.
“Nếu là đại hội y giới, so đấu tất nhiên là y thuật, so trị bệnh cứu người. Ai trị càng nhanh, trị tốt hơn mà không để lại di chứng thì người đó thắng.”
Trịnh Hưởng Sơn nghiêm túc nói: “Nhưng chúng ta cũng không thể trực tiếp lấy bệnh nhân ra làm thí nghiệm, không được nhân đạo cho lắm. Cho nên, để tranh tài, Trịnh mỗ, Hồ gia, còn có Nguyệt Phương Nguyên đã tạo ra năm con rối, bên trong có cổ trùng có thể mô phỏng hầu hết các trạng thái của con người.”
Nói xong, có người đẩy năm con rối hình người màu trắng lên đài, đích thật không khác gì người thật, nhưng nhìn ra được chúng không phải người.
“Bên trong năm con rối này, mỗi cơ thể đều mô phỏng những căn bệnh nan y đã từng xuất hiện trên thế giới."
Trịnh Hưởng Sơn chỉ vào năm con rối, chậm rãi giới thiệu: "Sau một thời gian, mỗi tông môn hay hiệp hội đều có thể cử đại diện có y thuật tốt nhất đến chữa trị cho các con rối. Nếu chẩn đoán đúng triệu chứng, sau đó chữa khỏi, cổ trùng tương ứng sẽ trồi ra ngoài cơ thể. Hiệu quả trị liệu cũng rất đơn giản. Trên đỉnh đầu năm con rối có bố trí năm cái đèn, sẽ căn cứ vào trình độ chữa trị mà sáng lên những ngọn đèn khác nhau. Nếu sáng hết, điều này đại diện cho việc chứng bệnh đã được chữa trị tận gốc. Nếu trị sai, cơ thể con rối sẽ đổi màu, chuyển sang màu đen…”
“Được rồi, có vị đồng nghiệp nào muốn tiến lên thử một chút hay không?” Trịnh Hưởng Sơn nhìn chung quanh, nhẹ giọng hỏi.
Quy tắc này có chút mới mẻ, nhưng các bác sĩ bên dưới vẫn còn do dự. Dù sao tình huống vẫn còn chưa rõ, nếu chẳng may ra tay thất bại, mất mặt chết đi được.
“Để ta.”
Trong mọi người vẫn có mãnh sĩ. Một người cao chưa đến một mét tư kiêu ngạo lên đài: “Mặc kệ bọn chúng có nghi nan tạp chứng gì, trước mặt Bán Tiên Quách Thiên Hòa ta chỉ là trò trẻ con.”
“Người này là ai vậy?” Lương Diệu Trúc hiếu kỳ hỏi.
Hồ Hóa Vũ lắc đầu: “Không phải người Nam Cương.”
“Người này trước kia là thần côn của hội Thỉnh Thần Thuật.” Y Tiểu Âm nhận ra, lên tiếng giới thiệu: “Về sau, hắn ta dựa vào cái gọi là phù thủy chữa khỏi trăm bệnh, tạo nên chút danh tiếng ở địa khu hương trấn, thậm chí còn được gọi là Bán Tiên.”
Lương Diệu Trúc khinh thường mắng: “Phì, thần côn thì có.”
Giọng nói của Hồ Hóa Vũ hơi lạnh lại: “Đúng là bại hoại của y giới. Đám người này cũng có thể đường hoàng tạo ra tên tuổi, chẳng khác nào sỉ nhục.”
Trên đài, Trịnh Hưởng Sơn hoàn toàn không có chút ý tứ xem thường người này. Ông ta chậm rãi hỏi: “Năm con rối, mỗi con đều có hai mươi chứng bệnh. Ngươi cứ tùy ý chọn một con. Chỉ cần chữa khỏi năm loại trong đó, ngươi có thể tấn cấp.”
“Quá đơn giản.”
Người lùn lập tức lấy ra một đôi bao tay màu đỏ đeo vào tay, sau đó cho người mang đến một chậu nước: “Bên trên bao tay của ta có thần dược. Chỉ cần ngâm nước là có thể trị được bách bệnh.”
Quả nhiên, ngâm một hồi, chậu nước kia chuyển thành màu đỏ.
“Người rối uống xong, đảm bảo hai mươi chứng bệnh toàn bộ chữa khỏi.” Người lùn cười hắc hắc, nhưng bởi vì chiều cao không đủ, đứng chưa đến miệng con rối, chỉ có thể nhờ người làm hộ.
Bên cạnh có nhân viên y tế hỗ trợ, lập tức thay hắn ta rót nước vào trong miệng con rối.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Trong nước đích thật có mùi thuốc, cũng không biết có linh như vậy không.”
“Vợ Y Y, nàng không cần hoài nghi điều này.” Hạ Thiên nhắm mắt, cười nói: “Linh cái rắm, tên lùn kia đang tìm chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận