Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2536: Khả năng là một cao thủ độ kiếp kì

"Khoan đã!" Nam tử trung niên thoáng lui lại hai bước, nhìn Hạ Thiên và nói: "Ta muốn biết sao ngươi có thể phát hiện ra nơi này, nơi này là một trong chín căn nhà an toàn mà cung chủ bố trí, trừ người trong Thiên Cung ta ra, thì căn bản không thể có ai khác tiến vào được!"
"Nhà an toàn chó má gì chứ, chỉ đơn giản là một kết giới bình thường mà thôi." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Đối với người bình thường còn có tác dụng, nhưng đối với ta thì vô dụng, tiện tay là bị ta phá hết."
Nam tử trung niên vẫn chưa tin, bỗng quay đầu nhìn về phía Bàng giáo sư, quát hỏi: "Có phải là ngươi bán đứng ta không?"
"Ngươi cảm thấy câu hỏi này, ta nên trả lời như thế nào đây?" Bàng giáo sư khẽ thở dài một cái, nhìn nam tử trung niên như thể đang nhìn một tên đần, "Thôi, để ngươi chết thì ngươi mới hiểu ra đôi chút."
Bàng giáo sư bỗng dưng đưa tay sờ lên mặt một thoáng, chỉ thấy gương mặt vốn dĩ đầy nếp nhăn, bỗng chốc trở nên mịn màng và xinh đẹp trở lại, đây rõ ràng là khuôn mặt của một nữ nhân trẻ tuổi.
"Ứng Hiểu Nguyệt?" Nam tử trung niên kinh ngạc không thôi, "Sao lại là ngươi?"
"Đương nhiên là ta." Trong ánh mắt của Ứng Hiểu Nguyệt không hề che giấu chút xem thường nào, "Thật cho rằng cái kế hoạch hỏng bét của các ngươi có thể gạt được ai, muội muội ngươi đã bị ta giết chết từ lâu, đương nhiên là moi sạch tất cả bí mật xong rồi mới thủ tiêu."
"Chuyện, chuyện này sao có thể!" Nam tử trung niên hai tay bụm mặt, ánh mắt sợ hãi, "Kế hoạch của ta rõ ràng không có sơ hở nào, làm sao các ngươi phát hiện được?"
Hạ Thiên gặp qua rất nhiều người tự cho là tài giỏi, nghe thấy lời này, không khỏi mắng: "Đồ đần quả nhiên đều tự cho mình lợi hại."
"Kế hoạch của ngươi căn bản chỉ là trò trẻ con, sơ hở nhiều đến nỗi ta còn chẳng muốn nói." Ứng Hiểu Nguyệt đồng tình nhìn nam tử trung niên, lại liếc Hạ Thiên một cái, nhẹ giọng nói: "Coi như trên thế giới này thật sự có kế hoạch hoàn mỹ không tì vết, thì cũng vô dụng trước mặt Hạ Thiên."
"Có ý gì?" Vẻ mặt của nam tử trung niên mê man.
Ứng Hiểu Nguyệt nhớ tới cảnh ngộ của bản thân, thở dài nói: "Ngươi hiểu hay không hiểu, đã không còn chút ý nghĩa nào. Thừa dịp hiện tại ngươi còn có chút tác dụng, thì nói cái gì có ý nghĩa tí đi."
Nam tử trung niên bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Hạ Thiên, lại nhìn Ứng Hiểu Nguyệt: "Các ngươi đang muốn moi ra tin tức cung chủ từ trong miệng ta? Đúng là mơ mộng hão... A!"
Lời còn chưa nói hết, Hạ Thiên liền đâm ngân châm vào đỉnh đầu của hắn, tiếp đó lại đâm mấy châm lên huyệt vị khác.
Nam tử trung niên lập tức cảm thấy thống khổ vô cùng, như là có hai ngọn núi Thái Sơn, đang từ từ đè xuống đầu của hắn, ngực của hắn, bụng của hắn, chân của hắn... Hơn nữa cơn đau này dường như còn bị bành trướng gấp mười lần, không, gấp trăm lần, ngắn ngủi vài giây, hắn cảm thấy như đã trôi qua hơn một thế kỷ.
"Đáng lẽ ta sẽ trực tiếp đâm ngươi một châm, ngươi biết sự thật gì đều sẽ nói ra hết." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Nhưng mà nói như vậy, thì quá tiện nghi cho đồ đần nhà ngươi, cho nên trước hết để ngươi từ từ hưởng thụ một phen rồi tính tiếp."
Tâm lý đề phòng của nam tử trung niên đã bị công phá, há mồm muốn nói ra hết tất cả những gì mà mình biết, nhưng đáng tiếc giữa cổ họng lại như bị mắc nghẹn, để hắn không phát ra được bất kì âm thanh nào.
"Sắp được rồi." Lúc này, Y Tiểu Âm bay tới, hạ xuống trước người Hạ Thiên, lên tiếng nhắc nhở: "Đừng có chơi chết người ta."
Hạ Thiên nhìn thấy Y Tiểu m, cười hì hì: "Vợ Y Y, tại sao nàng lại tới đây?"
"Có một vài tin tức liên quan tới Thiên Cung, ta đã moi được từ trong miệng hai người kia rồi." Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Có một số việc cần trao đổi với ngươi một chút, thấy ngươi cả buổi chưa trở lại, nên tới xem thử."
Hạ Thiên ôm lấy eo thon của Y Tiểu m: "Vợ Y Y, vậy chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh thương lượng xíu đi."
"Về văn phòng rồi nói." Y Tiểu Âm coi nhẹ lời nói bóng gió của Hạ Thiên, nói với Ứng Hiểu Nguyệt: "Mang theo tên Bàng Khắc Kiên này đi theo bọn ta."
Dứt lời, Y Tiểu Âm né khỏi cái ôm của Hạ Thiên, trực tiếp trở về cao ốc Thần Y.
Ứng Hiểu Nguyệt nhìn Hạ Thiên chằm chằm, mang theo nam tử trung niên đã đau đến ngất đi, nhún người đi theo phía sau Y Tiểu m.
"Haizz, sao vợ Y Y vẫn không hiểu phong tình như thế chứ." Hạ Thiên cẩn thận suy nghĩ một hồi, tự lẩm bẩm: "Nhất định là ám hiệu của ta còn chưa đủ mãnh liệt, đến buổi tối hay là cứ trực tiếp công khai, nàng nhất định sẽ chấp nhận."
Cao ốc Thần Y, vẫn bình yên vô sự như trước.
Vụ nổ ban nãy, thật ra chỉ là một ảo giác mà thôi, dùng để dụ Bàng Khắc Kiên cắn câu.
Có một việc, mặc dù Hạ Thiên chưa đến mức nói dối, nhưng kỳ thật cũng không có dễ dàng như hắn nói.
Đó là nhà an toàn mà Bàng Khắc Kiên trốn, thật ra hắn cũng không cách nào nhẹ nhõm đập vỡ, bởi vì hắn phát hiện đó là Đoạn Không Kết Giới do tu tiên giả Độ Kiếp kỳ bố trí.
Nếu là lúc trước, hắn đương nhiên sẽ coi thường loại kết giới này, chỉ là hiện giờ tu vi của hắn đang bị đình trệ ở Kim Đan kỳ, không đủ linh khí để vận dụng, dù cho có Nghịch Thiên Bát Châm làm chỗ dựa, có thể đấu một trận với tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, nhưng không có nghĩa là hắn có thể nhẹ nhõm ứng phó.
Cho nên, Y Tiểu Âm mới nghĩ ra một kế sách, dụ Bàng Khắc Kiên chủ động lộ ra sơ hở, sau đó bắt trọn ổ của những người này.
Còn về quá trình, nói ra cũng không có nghĩa lý gì, chỉ là bây giờ bọn hắn lại đang đối mặt với một vấn đề mới nghiêm trọng hơn.
Vị cung chủ Thiên Cung đang nhằm vào bọn họ, nhiều khả năng là một tu tiên giả Độ Kiếp kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận