Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2113. Thùng thuốc

Viên Tiểu Điệp chỉ là ‘bình dược’ được người tu tiên áo bào đen dùng để thử đan dược, ngay cả người tu tiên cũng không được tính, đương nhiên không có linh lực, người lái kết giới vừa rồi thật ra là Tô Diệp.
Tô Diệp ôm lấy cánh tay mình, miệng nở nụ cười chế giễu, hắn không có ý thả Viên Tiểu Điệp ra.
“Tô Diệp, ta bảo ngươi thả ta ra ngoài!” Nhìn vẻ mặt của Tô Diệp, trong lòng Viên Tiểu Điệp dâng lên một cảm giác khó chịu: “Ngươi không nghe thấy à?”
“Nghe thấy rồi.” Tô Diệp móc tai: “Tuy nhiên ta không định cho ngươi ra ngoài, ở trong này suy ngẫm đi.”
Viên Tiểu Điệp tức giận đến không kiềm được: “Ngươi có ý gì hả họ Tô kia!”
“Ý ta là thế đó.” Gương mặt của Tô Diệp mang đầy nét ưu việt độc nhất của người tu tiên: “Ngươi chỉ là một phàm nhân, ngươi thật sự cho rằng có thể la hét với Tô Diệp ta sao?”
“Đừng quên, vị đại nhân kia đã ra lệnh cho ngươi hỗ trợ ta!” Viên Tiểu Điệp không ngờ lại gặp trường hợp này, tức giận hét lên: “Hắn vẫn đang đợi ta phía dưới, nếu ta không đến kịp, ngươi sẽ không thể giải thích được.” “Chỉ là một ‘bình dược’ tầm thường mà thôi, ngươi thật sự nghĩ mình là nhân vật như thế nào?” Tô Diệp hừ lạnh một tiếng: “Ta là thiên tài đệ nhất Bắc Hồ Sơn Trang mấy trăm năm qua, người tu tiên hàng thật giá thật,
Phân lượng ở trong mắt vị tiền bối kia còn nặng hơn ngươi gấp nhiều lần, ta cần gì phải giải thích?” Viên Tiểu Điệp vô cùng lo lắng, nàng biết Tô Diệp nói không có sai, trong khoảng thời gian này nàng có hơi lạc trôi một chút, ở một mức độ nào đó, nàng được coi là chiều quá sinh kiêu, nàng không ngừng khoa tay múa chân với Tô Diệp,
Nàng gần như quên hắn thực sự là người tu tiên ngoại lai.
“Hạ Thiên, ngươi muốn xử trí nữ nhân xấu xí này thế nào?” Tô Diệp quay đầu lại cười với Hạ Thiên: “Chỉ cần một lời thôi, ta có thể giúp ngươi xử lý nàng ta bất cứ lúc nào.” “Tô Diệp, ngươi dám sao!” Viên Tiểu Điệp trợn to hai mắt, không tin nhìn Tô Diệp, người này thật sự chuyển tay, bán nàng không chút do dự. Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ tiền bối tu tiên kia tức giận sao?
Mặc dù Viên Tiểu Điệp nàng không có bao nhiêu trọng lượng, nhưng nhà họ Viên giống như một con quái vật to lớn, là một lực lượng không thể xem thường, nàng không tin tiền bối tu tiên kia sẽ không coi trọng.
Tô Diệp lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ ta không dám sao?”
“Chỉ cần có thể ra ngoài, ta nhất định phải cho ngươi đẹp mặt!” Viên Tiểu Điệp cắn răng thầm trong lòng, nhưng vẫn phải nuốt hận vào trong, cố gắng tìm cách thoát ra khỏi kết giới này rồi nói tiếp.
Hạ Thiên lườm Tô Diệp, giận dữ nói: “Ta muốn xử lý tên ngốc nhà ngươi trước, đừng tưởng ta không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.” “Ta cũng biết ta không thể giấu được ngươi.” Tô Diệp vẫn cười rạng rỡ: “Ta cũng biết loại kết giới ấy có thể không gài bẫy được ngươi, nhưng nữ nhân kém thông minh đó lại cầm lông gà làm mũi tên, ta nhất định phải giúp nàng ta thử, vì thể diện của tiền bối tu tiên, ta đã giúp nàng ta thử.” “Đừng nói như ngươi vô tội, ta hỏi ngươi, Vương Giai Kỳ và những người khác đang ở đâu?” Mặc dù Ninh Nhuỵ Nhuỵ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Tô Diệp đã bán Viên Tiểu Điệp không do dự, nàng không khỏi khinh thường.
Tuy rằng Viên Tiểu Điệp không phải là người tốt, nhưng kẻ có thể bán nữ nhân không chút do dự, cũng không phải là kẻ tốt, hắn cũng giống như Tưởng Kiếm Phong từng gặp trước đây.
“Vương Giai Kỳ?” Tô Diệp lắc đầu: “Ta không quen, cũng chưa bao giờ nghe nói đến.”
Mắt của Viên Tiểu Điệp sáng lên, nói ngay lập tức: “Ta biết, ta đã bảo người đưa nàng ta đi, chỉ cần các ngươi thả ta ra ngoài, ta sẽ đưa các ngươi đi tìm nàng ta.”
“Việc đó không cần thiết, Viên tiểu thư nên tiếp tục ở trong đó đi.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ chỉ là thuận miệng hỏi, nàng và Vương Giai Kỳ không phải là bạn sống chết, mới gặp nhau cứu nhau một lần thôi.
“Ngươi!” Viên Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Ninh Nhuỵ Nhuỵ, nghĩ sau này khi ra ngoài nhất định không thể bỏ qua cho nữ nhân này: “Tốt nhất là nhớ kỹ những gì xảy ra ngày hôm nay, ta sẽ không để nó qua như vậy đâu!”
Hạ Thiên khó chịu liếc nhìn Viên Tiểu Điệp, uể oải cảnh cáo: “Nữ nhân xấu xí nhà ngươi tốt hơn hết là đừng có ý xấu với Tiểu muội chân dài, nếu không ta sẽ để ngươi chết thảm hại.” Viên Tiểu Điệp hừ lạnh, trong lòng cũng không để bụng, nàng không cảm thấy Hạ Thiên khủng khiếp như thế nào, chỉ cần nàng được thả ra ngoài, nàng tự tin có vô số cách đối phó với bọn họ. Trong tiềm thức, nàng hiển nhiên cũng không quá coi trọng thất bại đó, dù sao nàng sinh ra ở nhà họ Viên, đây là một gia tộc ẩn tàng như một yêu quái cực lớn, nàng luôn mắt cao hơn đầu, chưa kể có người tu tiên đang âm thầm giúp đỡ.
“Được rồi, đừng lo lắng những chuyện tầm thường này nữa.” Tô Diệp không phải là người kiên nhẫn, hắn nhìn Hạ Thiên nói: “Ta muốn thảo luận vài chuyện với ngươi, một chuyện tốt sẽ có lợi cho ngươi và ta mà không có hại gì.”
Câu trả lời của Hạ Thiên vẫn đơn giản như vậy: “Không có hứng thú.”
“Đừng từ chối nhanh như vậy chứ.” Tô Diệp đã sớm đoán được phản ứng của Hạ Thiên, cười nói: “Ngươi và ta đều là người tu tiên, hẳn là rất rõ ràng về ý nghĩa của cung điện dưới nước kia, chẳng lẽ ngươi không có ý kiến gì cả sao?”
“Không có.” Hạ Thiên lắc đầu ngáp dài: “Ta chỉ cảm thấy khá nhàm chán, ta mà biết ta đã không đến đây, còn không bằng ôm lấy A Cửu ngủ một giấc thoải mái.” Tô Diệp nghẹn lời, Hạ Thiên này thật sự là khác hoàn toàn với hắn, là người tu tiên mà lúc nào cũng xen lẫn với sâu kiến thì thôi đi, ngay cả nhìn thấy một cái hố lớn như vậy cũng không có ý kiến gì cả,
Mở miệng là bảo nhàm chán, thật là không thuốc nào cứu được.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ có lẽ đã đoán được suy nghĩ của Tô Diệp, lúc này nói: “Ngươi định lấy văn chương ở đây làm gì?”
“Ở đây linh khí dồi dào, cuồn cuộn vô tận, lại có vô số thiên tài địa bảo… đây là ước mơ của vô số môn phái tu tiên, các ngươi chắc là hiểu.” Tô Diệp cảm thấy nữ nhân này giống một người tu tiên đủ tiêu chuẩn hơn: “Tuy nhiên, ta không thể làm chuyện này một mình, cần hai người giúp đỡ. Miễn là các ngươi đồng ý, mọi thứ sẽ dễ thảo luận.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ suy nghĩ nghiêm túc, sau đó lại trả lời rất nghiêm túc: “Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu.”
“Ngươi nghe thấy chưa?” Hạ Thiên cười hì hì: “Tiểu muội chân dài không có hứng thú, đừng tốn nước miếng nữa, đồ có trí thông minh thấp, cút ngay đi.” Tô Diệp không cam, tiếp tục thuyết phục: “Hạ Thiên, đúng là ta không hiểu được ngươi, ngươi cũng rất khó chịu với ta, vậy chúng ta có thể hẹn nhau bất cứ lúc nào, tái chiến vui vẻ chính đáng một trận. Nhưng bây giờ, ta hy vọng ngươi có thể gác lại những định kiến của mình, chân thành hợp tác với ta.” Tô Diệp có vẻ là người liều lĩnh, nhưng thật ra hắn không hề nông nổi, chỉ là giờ trước giờ hắn đều là vô địch, đương nhiên cũng không thèm giở trò gì. Nhưng bây giờ thì khác, hắn đã bị Hạ Thiên đánh hai lần.
Mặc dù bản thân cho rằng hắn bị Hạ Thiên dùng thủ đoạn đê hèn, nhưng trong lòng hắn vẫn phải công nhận sức mạnh của Hạ Thiên, hắn thậm chí coi Hạ Thiên là đồng loại, một đồng loại vừa là kẻ thù vừa là bạn.
“Ta không thích hợp tác với người khác, vì ta có thể tự mình giải quyết mọi việc.” Hạ Thiên không kiên nhẫn xua tay: “Hơn nữa, ta sẽ không hợp tác vởi kẻ ngốc, còn lại bại tướng dưới tay ta.”
“Hạ Thiên, ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng.” Tô Diệp suýt nữa không kiềm chế được nỗi lòng trước lời nói của Hạ Thiên: “Thử đừng dùng châm của ngươi, chúng ta lại đấu một trận khác, xem rốt cuộc là ai lợi hại hơn!”
“Ngươi còn không tránh được châm pháp của ta, ngươi còn dám gọi mình là thiên tài.” Hạ Thiên lắc đầu không tán thành: “Ta mới là thiên tài thực sự, chiến thuật của tên ngu xuẩn nhà ngươi không còn hữu dụng với ta nữa, dù đánh bao nhiêu lần cũng vẫn là bại tướng dưới tay ta.”
Tô Diệp bí mật siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Hạ Thiên, có chút sợ mình không nhịn được có thể đấm hắn bất cứ lúc nào.
Hạ Thiên không thèm để ý đến con hàng ấy, trực tiếp ôm Ninh Nhuỵ Nhuỵ rời đi.
Lúc này, một tiếng động lạ từ xa truyền đến, giống như một tiếng sấm bị bóp nghẹt trong đám mây dày. “Không ổn!”
Vẻ mặt của Tô Diệp thay đổi rõ rệt, lộ ra vẻ kinh hãi hiếm thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận