Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2485: Ninh Nhuỵ Nhuỵ nóng nảy

Thành phố Quế.
Ninh Nhụy Nhụy mời Lam Y Nhân tới Ninh gia làm khách, hai người ở trong sân, uống trà, cùng nói chuyện phiếm, vui vẻ hòa thuận, chí ít người bên ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng các nàng như là bạn tốt.
Có điều, cùng ở thành phố Quế, nhưng quan hệ giữa Ninh gia và Lam gia, kỳ thực chỉ là tạm được.
Trước đây người mà Lam Y Nhân thật sự coi là đối thủ chỉ có Y Tiểu m, nhưng Lam Y nhân cũng không vì quan hệ thân thiết giữa Ninh Nhụy Nhụy và Y Tiểu Âm mà ít khi qua lại với Ninh Nhụy Nhụy.
Bây giờ sự xa lạ này căn bản không hề tồn tại, Lam Y Nhân đã là vợ của Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy phỏng chừng cũng khó trốn khỏi ma trảo của Hạ Thiên, ràng buộc giữa các nàng đã sắp đạt đến mức độ “cộng đồng chung vận mệnh”, một chút khúc mắc đã sớm quên sạch sành sanh.
"Ngươi tra được tin tức gì rồi?" Ninh Nhụy Nhụy ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn Lam Y Nhân đang ngồi đối diện, nhàn nhạt hỏi.
Tư thế ngồi của Lam Y Nhân có chút thướt tha, thân thể hơi nghiêng người, một cặp đùi đẹp và thon dài vắt chéo lên nhau, ngước mắt nhìn sắc trời, cười nói: "Không có gì tin tức hữu dụng gì cả, chỉ biết bốn mươi năm trước Viên gia ở thành phố Quế rất lợi hại, sau đó không biết tại sao lại biến mất."
"Gia gia ta cũng từng nói, bốn mươi năm trước là ba gia tộc lớn khác của thành phố Quế liên hợp lại, cùng nhau lật đổ Viên gia." Ninh Nhụy Nhụy nói xong, bèn lắc đầu: "Nhưng cụ thể như thế nào, hắn cũng không có nói rõ."
Lam Y Nhân lạnh nhạt nói: "Ta cảm thấy không cần bỏ thời gian đi điều tra, dù sao gia tộc này đã biến mất hoàn toàn."
"E là chưa hẳn." Ninh Nhụy Nhụy không khỏi nghĩ tới những gì mà nàng và Hạ Thiên đã trải qua ở bí cảnh dưới đáy biển, trực giác nói cho nàng biết, sự việc vẫn chưa kết thúc: "Gia tộc đó giống như là con rết, chết cũng không hàng. Hơn nữa còn dính dáng đến tu tiên giả, không điều tra rõ ràng, chỉ sợ vẫn sẽ còn tai họa ngầm."
"Có tai họa ngầm, tìm chồng giải quyết là được." Lam Y Nhân nhấp một ngụm trà, sau đó cười ngòn ngọt.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn nụ cười này của Lam Y Nhân, trực tiếp nổi da gà: "Bây giờ cái cách mà ngươi nói chuyện rất tùy tiện, rồi còn cười ngọt đến nỗi phát ớn, ngươi biết không?"
"Thì sao chứ, nếu mà bây giờ chồng xuất hiện, ta còn có thể cười ngọt và ớn hơn nữa." Lam Y Nhân không cảm thấy sai gì cả, cười nói.
Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói: "Ta không biết đồ lưu manh đó có gì tốt, mà đáng để ngươi nhớ nhung đến thế, không phải lúc đầu ngươi rất coi thường hắn sao."
"Sông có lúc người có khúc. Trước đây hắn chỉ là một nam nhân xa lạ, nhìn chẳng khác gì những xú nam nhân hay ngấp nghé ta. Nhưng mà bây giờ thì khác... " Khóe miệng của Lam Y Nhân mỉm cười, đưa ngón tay phải ra, vân vê bàn chân mang tất, cho tới chân dài, eo thon, bộ ngực... Mãi đến khuôn mặt tuyệt mỹ của mình: "Mỗi một tấc của ta đều là của hắn, cũng đều có dấu vết của hắn..."
"Được rồi được rồi, đừng có nói mấy thứ tục tĩu này." Ninh Nhụy Nhụy nhìn chuyển biến của Lam Y Nhân, thực sự có chút khó chịu, trong lòng bỗng chốc sinh ra chút hoài nghi: “Lẽ nào sau này ta cũng sẽ giống như vậy ư?”
Nghĩ thế, cả người Ninh Nhụy Nhụy không khỏi rùng mình một cái, nàng thề rằng mình tuyệt đối sẽ không để cho tên lưu manh đó được toại nguyện, coi như hắn được toại nguyện, tuyệt đối cũng sẽ không biến thành bộ dáng như Lam Y Nhân.
Lam Y Nhân liếc Ninh Nhụy Nhụy một cái, đương nhiên đoán được nàng đang suy nghĩ gì, cười hì hì nói: "Ngươi đừng có vùng vẫy nữa, trái tim của ngươi đã bị chồng hái rồi."
"Đánh rắm." Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được nói tục, "Ta căn bản không có ý định đó với tên lưu manh, toàn là hắn dính lấy ta không buông."
Lam Y Nhân hết sức quen thuộc tâm thái của Ninh Nhụy Nhụy, bởi vì nàng cũng từng giống như thế, nhưng hiện tại “ăn” một lần là đã nhớ đến già, trong đầu thỉnh thoảng sẽ nghĩ: “Tên oan gia đó đang ở đâu, tại sao còn chưa tới tìm nàng.”
"Sự việc ở Viên gia, phỏng chừng không điều tra ra tin tức hữu ích gì." Lam Y Nhân lạnh nhạt nói: "Chúng ta về Giang Hải không?"
Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ một hồi, có chút không tình nguyện nói: "Kỳ thực trở về Giang Hải cũng không có việc gì làm, lẽ nào để ta làm trợ thủ cho Tô Bối Bối sao? Ta không có hứng thú đối với công việc quản lý xí nghiệp, ta chỉ muốn thử thách các môn thể thao mạo hiểm, làm những thứ mà mình muốn làm."
"Hình như đâu có ai ngăn ngươi đâu." Lam Y Nhân hơi lười biếng nói: "Hơn nữa có chồng trợ giúp, ngươi hoàn toàn có thể làm càng trắng trợn và không kiêng dè hơn, thử thách nhiều giới hạn bất khả thi hơn."
Ninh Nhụy Nhụy cũng vô cùng tán đồng lời này, như bí cảnh dưới đáy biển lần trước, nếu như không có Hạ Thiên, phỏng chừng lúc ở trên ca nô, nàng đã bị người ta giải quyết.
Nếu mà tên lưu manh đó không sàm sỡ nàng, thì nàng đúng thật là cực kì thích đi ra ngoài chơi cùng Hạ Thiên.
"Quấy rầy hai vị, xin hỏi các ngươi là Ninh Nhụy Nhụy tiểu thư và Lam Y Nhân tiểu thư, phải không?" Ngay lúc hai nữ nhân đang trầm tư, trong nhà bỗng nhiên có thêm một nam tử xa lạ vóc người cao to, người này mang đôi bông tai màu bạc to bằng vòng cổ, vẻ mặt tươi cười nói: "Ta xin tự giới thiệu một chút, bỉ nhân..."
"Cút ra ngoài." Ninh Nhụy Nhụy chẳng thèm để ý đến người này, trực tiếp quát mắng một tiếng.
Trên mặt nam tử đeo bông tai lộ ra nụ cười hiền hậu, dùng giọng điệu cực kỳ từ tính, nói: "Ninh tiểu thư, Lam tiểu thư, các ngươi không cần căng thẳng, ta cũng không có ác ý gì, chỉ là phụng mệnh đến đây với các ngươi... A!"
Lời còn chưa nói hết, Ninh Nhụy Nhụy bỗng dưng khẽ động thân ảnh, chân dài như một cây roi da, giày cao gót nặng nề đập vào mặt người này, trực tiếp đạp hắn bay ra khỏi sân nhỏ của Ninh gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận