Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3391: Nàng muốn lão sống thêm mấy ngày?

“Hắn không chết đâu.” Ninh Nhụy Nhụy thở dài, nói với Diệp đại thiếu: “Thật ra, ta khuyên ngươi nên thừa dịp trốn được bao xa thì trốn. Mặc dù chưa chắc có tác dụng nhưng ít ra cũng còn có cơ hội sống sót. Bằng không, ai cũng không cứu được ngươi.”
“Ha ha, ta chưa từng thấy qua người tự đại nào giống như ngươi.” Diệp Thông Phàm phình bụng cười to lên, chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy mà nói: “Nơi này là địa bàn của Diệp gia chúng ta, không nói trước nhân vật thần tiên như Hàn lão, chỉ tộc ta thôi cũng đã có cao nhân lợi hại hơn. Chỉ dựa vào bản lãnh mèo quào của các ngươi lại còn muốn đấu với ta?”
“Chẳng ai muốn đấu với ngươi cả.” Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói.
Diệp Thông Phàm cười càng ngông cuồng hơn: “Mỹ nữ, bây giờ mới chịu thua, ngươi không cảm thấy trễ sao?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Chịu thua không có tồn tại.” Ninh Nhụy Nhụy nói tiếp: “Chẳng ai muốn đấu với ngươi, bởi vì ngươi hoàn toàn không xứng.”
“Mẹ nó, cho ngươi thể diện mà ngươi không cần.” Diệp Thông Phàm cảm thấy bị sỉ nhục, giận tái mặt chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy mà mắng: “Đừng tưởng rằng dung mạo của ngươi xinh đẹp, bổn thiếu gia nhất định sẽ thương yêu ngươi. Ngươi có tin lão tử sẽ chơi ngươi đến tàn phế, chơi đến chết không? Không có bất kỳ người nào dám nói chữ không với ta.”
Ninh Nhụy Nhụy tuyệt không sợ hãi, chỉ cười nói: “Ngươi có ngon lặp lại lần nữa đi.”
“Bổn thiếu gia sẽ chơi ngươi… A!”
Hắn ta còn chưa nói hết, Ninh Nhụy Nhụy đã một cước đạp tới, đạp bay vị Diệp đại thiếu đến hơn mấy chục mét, một lần nữa rơi xuống bờ biển, còn tạo thành một cái hố cát, ăn cát đến no bụng.
“Vị cô nương này, ngươi cũng muốn biến thành băng điêu sao?” Hàn Tùy Xuân chắp tay sau lưn, giọng mỉa mai nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Dù sao Diệp đại thiếu cũng là con trai của cố chủ ta, ngươi làm như vậy khiến lão hủ rất khó giao nộp. Nói không chừng chỉ có thể bắt người trở về bồi tội với Diệp đại thiếu.”
“Hừ, Hàn Tùy Xuân, ngươi cho rằng mình có bao nhiêu lợi hại chứ?” Ánh mắt đẹp của Ninh Nhụy Nhụy hiện lên sự tức giận: “Mấy chuyện năm xưa của ngươi, ngươi còn chưa trả. Ta quyết định bắt ngươi trở về, để ngươi dập đầu một vạn cái trước từng nhà, sau đó mới giết ngươi, xem như an ủi thân nhân người bị hại.”
Hàn Tùy Xuân đắc ý mỉm cười: “Ha ha ha, vậy còn phải xem ngươi có bản lãnh này hay không?”
“Ta có bản lãnh này hay không không quan trọng.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: ‘Quan trọng ngươi đã là người sắp chết.”
“Tuổi trẻ bây giờ đúng là càng lúc càng kiêu ngạo.” Hàn Tùy Xuân cười khẽ, đưa tay chỉ về phía Hạ Thiên: “Nam nhân này của ngươi không phải bị ta… A, người đâu?”
Hàn Tùy Xuân ngạc nhiên phát hiện không thấy Hạ Thiên đâu. Vừa nãy rõ ràng hắn vẫn còn mà, một băng điêu lớn như vậy, tại sao có thể trong chớp mắt không thấy tăm hơi?
“Mười giây đã đến, chiêu thức mà ngươi sử dụng một chút thú vị cũng không có. Cho nên, ngươi vẫn nên đi chết đi.” Giữa không trung vang lên một âm thanh lười biếng, giống như cây kim đâm vào màng nhĩ của Hàn Tùy Xuân, khiến cho lão ta đau đến nhếch miệng.
“Không thể nào! Làm sao ngươi có thể thoát khỏi hàn sát chân khí của ta?” Hàn Tùy Xuân xoa xoa lỗ tai, nhìn thấy có máu, tuy nhiên sự kinh ngạc lại khiến cho lão càng thêm bất an.
Hạ Thiên xuất hiện, cười nói: “Ta là Băng Hỏa linh thể, cái gì hàn khí hỏa khí, chúng chỉ là thuốc bổ cho ta mà thôi.”
Tiếp theo, hắn bĩu môi nói: “Tuy nhiên, hàn sát chân khí của ngươi đúng là rác rưởi, còn không bằng hàn khí bên trong tàn cảnh U Minh trước đó.”
“Ngươi biết tàn cảnh U Minh?” Hàn Tùy Xuân mở to mắt, lộ ra vẻ kinh hãi: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta không có nói với ngươi sao?” Hạ Thiên cười một tiếng: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Hạ Thiên?” Hàn Tùy Xuân sửng sốt: “Chẳng lẽ ngươi là người của Hạ gia? Không thể nào? Hạ gia đã sớm đứt đoạn hương hỏa, tại sao còn có hậu nhân là ngươi?”
Ninh Nhụy Nhụy đã sớm từ Y Tiểu Âm và A Cửu biết được thân thế Hạ Thiên, biết hắn thật ra không phải họ Hạ, chẳng qua hắn được Nguyệt Thanh Nhã nhặt được, cho nên mới lấy tên Hạ Thiên mà thôi. Cha đẻ Hạ Thiên họ Tiêu, nghiêm chỉnh mà nói, hắn là người của Tiêu gia.
“Ta tên Hạ Thiên, không cần kéo ta vào cái gia tộc gì đó đâu.” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn, quay sang nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, nàng muốn cho lão nhân này sống thêm mấy ngày?”
Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ một chút rồi đáp: “Mười ngày là được. Ta muốn dẫn lão ta đến Quế thành một chuyến.”
“Được, cứ như vậy đi.” Giữa ngón tay Hạ Thiên sáng lên ngân châm, một lần nữa bắn tới Hàn Tùy Xuân.
Vù.
Đúng lúc này, không biết từ nơi nào bay ra một chùm ám khí như mưa trút xuống giữa không trung.
Trong đó có mười mấy cái bắn về phía Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
Số còn lại rơi xuống mặt đất.
Bành bành bành.
Rất nhanh, tiếng nổ liên tiếp vang lên. Mặt đất dâng lên hắc vụ cuồn cuộn, che khu vực mười mấy thước chung quanh đến tối tăm.
Khi sương mù tan hết, không thấy bóng dáng Diệp Thông Phàm, còn có Hàn Tùy Xuân đâu.
Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy vẫn đứng im tại chỗ, đám người Mạc thúc ngất xỉu nằm trên mặt đất.
“Sao?” Ninh Nhụy Nhụy cau mày: “Bé ngoan đâu rồi? Chẳng lẽ nàng ấy bị bọn họ bắt đi?”
“Không phải.” Hạ Thiên cười nói: “Tiểu Đậu Đinh đã sớm rời đi rồi, hình như nhận được tin tức gì đó, sau đó lặng lẽ chuồn mất.”
“Vừa rồi là ai ra tay thế?” Biểu hiện Ninh Nhụy Nhụy trở nên ngưng trọng: “Tuyệt không thể để lão cẩu Hàn Tùy Xuân chạy mất. Chúng ta đuổi theo đi.”
Hạ Thiên cười một tiếng: “Tiểu muội chân dài, không cần đuổi theo, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ trở về.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận