Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3295: Hoặc để cho ta đánh một trận hoặc là chết

Tô Bối Bối hỏi: “Ngươi sẽ chết sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Hoa Ánh Lục mỉm cười: “Nói thế nào ta cũng là Thánh nữ Hoa Thần giáo, ngay cả phụ thân ta cũng không có tư cách xử tử ta. Tuy nhiên, ta sẽ bị nhốt vĩnh viễn, sau đó cả đời thanh thản làm Thánh nữ đến già.”
“Thị nữ kia của ngươi sẽ chết sao?” Tô Bối Bối lại hỏi.
Hoa Ánh Lục có chút đồng tình: “Nàng ấy đương nhiên phải chết rồi. Đầu tiên, nàng ấy để Thánh nữ là ta trốn đi, về sau mất đi cơ thể hoa thần, tiếp theo còn dám nói chuyện yêu đương với người mặt đất, thậm chí kết hôn. Mỗi một chuyện đều là tội chết, ai cũng không cứu được nàng ấy.”
“Đã như vậy, ngươi giao nàng ấy cho ta đi.” Tô Bối Bối không khỏi có chút thương hại, bởi vì vị thị nữ kia cũng vì nàng mới gặp những chuyện như thế: “Chỉ cần nàng ấy ở đây, phụ thân ngươi sẽ không bắt được nàng ấy đâu.”
“Cũng tốt.” Hoa Ánh Lục không hề do dự, đưa một hạt giống màu xanh cho Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối ngẩn người: “Đây là cái gì?”
“Là hạt giống Tù giới.” Hoa Ánh Lục mỉm cười giải thích: “Ngươi tìm một ít bùn đất sạch sẽ rồi trồng nó xuống, mỗi ngày tưới chút nước, bảy ngày sau nàng ấy sẽ ra ngoài.”
Tô Bối Bối nghe xong, không khỏi có cảm giác được đại khai nhãn giới: “Trên thế giới còn có loại hạt giống này sao?”
“Đây là hạt giống khá bình thường của Hoa Thần giáo chúng ta.” Hoa Ánh Lục mỉm cười, tiện tay đưa cho Tô Bối Bối một số hạt giống khô quắt: “Ta cho ngươi một số hạt giống này, về phần công dụng của nó, ngươi cứ từ từ mà thử, chỉ là một số đồ chơi mà thôi.”
Tô Bối Bối hỏi: “Quan trọng là dùng như thế nào?”
“Ngươi cầm nó, rót vào một ít linh khí, sau đó ném ra.” Hoa Ánh Lục cầm một hạt giống khô quắt, rót vào một chút linh khí, sau đó ném ra ngoài.
Bành.
Một luồng ánh sáng màu xanh xuất hiện, trong phòng đột nhiên có thêm một hoa phòng không lớn.
Hoa phòng này có thể chứa được một hai người ở, bên trong còn có giường ngủ và cửa sổ.
Thứ này giống như thần khí cần thiết cho việc cắm trại bên ngoài.
Tô Bối Bối mỉm cười nhận lấy những hạt giống: “Cảm ơn, những vật nhỏ này thật thú vị.”
“Không cần khách sáo.” Hoa Ánh Lục phủi tay, sau đó chỉ vào hai người đội nón lá vành trúc: “Hạ tiên sinh, phiền ngươi khôi phục lại bình thường cho bọn họ. Ta dự định quay về cùng với bọn họ.”
Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Bọn họ đã sớm không sao rồi.”
“Cái gì?” Hoa Ánh Lục sửng sốt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy hai người đội nón lá vành trúc cung kính đứng ở đó, hành động không giống như bị hạn chế.
“Cung thỉnh Thánh nữ theo chúng ta về tổ đình.” Hai người đội nón lá vành trúc quỳ một gối trước Hoa Ánh Lục.
Trước mặt hai người lập tức xuất hiện một bồn hoa cao nửa thước.
Hoa Ánh Lục cũng lười dây dưa. Nàng nói với Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, ngươi đúng là một kỳ nhân, hy vọng chúng ta sẽ còn có cơ hội gặp lại.”
“Đoán chừng sẽ không đâu.” Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
“Không, ta ngược lại cảm thấy chúng ta nhất định sẽ gặp lại.” Hoa Ánh Lục mỉm cười, chậm rãi bước vào bồn hoa: “ngươi không hiểu phụ thân của ta đâu. Ông ấy cũng là một người tùy tâm sở dục. Nếu ngươi đã khiến cho ông ấy cảm thấy hứng thú, ông ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua. Có thể nói như vậy, một khắc ông ấy nhìn thấy ngươi, giá trị của ngươi đối với ông ấy đã vượt xa ta.”
Hạ Thiên hoàn toàn không thích mấy lời nói như thế này: “Ngươi bảo cha ngươi lên đây để ta đánh một trận, hoặc có một ngày ta xuống dưới xử lý hắn ta. Bằng không, ta và tên ngu ngốc đó sẽ chẳng còn lý do gì để gặp nhau.”
“Nếu là như vậy, ta hy vọng sẽ là cái sau.” Hoa Ánh Lục mỉm cười càng rạng rỡ hơn, bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, ta hy vọng ngày đó có thể đến sớm một chút.”
Nói xong, nàng đã đứng bên trong bồn hoa, trong chớp mắt, người đã biến thành một đóa hoa, rồi lại biến mất không thấy đâu.
Hai người đội nón lá vành trúc đứng lên, rút ra một lệnh bài từ trong ngực đưa cho Hạ Thiên: “Giáo chủ bảo chúng ta đưa cho ngươi.”
“Thứ đồ chơi gì vậy?” Tô Bối Bối hỏi.
“Lệnh bài tiến vào lòng đất.” Người đội nón vành trúc đáp.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta đến đâu cũng chẳng cần thứ này. Huống chi ta cũng chẳng muốn đến cái nơi rách nát đó của các ngươi đâu.”
Hai người đội nón vành trúc cũng không nói thêm gì nữa, thu hồi lệnh bài, sau đó biến thành hai luồng ánh sáng xanh biến mất theo.
….
Thánh Lạc thành, Trường Sinh Thánh Điện.
Chiêm Mộ Tư vẫn cung kính quỳ gối dưới hiên.
Trên đài cao, một giọng nói thô lỗ giận dữ hét lên: “Ngươi còn mặt mũi nào mà quay về phục mệnh? Thất Thánh Đồ đã chết, bá tước Cuồng Hoan cũng chết, mảnh vỡ cũng bị mất, vì sao ngươi còn không tự sát để tạ tội?”
“Những thứ đó chỉ là việc nhỏ.” Mặt Chiêm Mộ Tư vẫn không thay đổi: “Ta đã thu được tín nhiệm của Hạ Thiên. Qua một thời gian nữa, ta nhất định có thể thu hoạch được cơ mật hạch tâm của bọn họ. Đến lúc đó, tác dụng của ta sẽ lớn hơn.”
Giọng nói kia hừ lạnh: “Tên tiểu tử Hạ Thiên, ngoại trừ nữ nhân của hắn, hắn ai cũng không tin. Ngươi muốn lấy được hạch tâm của hắn, trừ phi ngươi chuyển giới.”
“Không.” Chiêm Mộ Tư thản nhiên phản bác: “Đây chính là sự hiểu lầm của tổ chức đối với Hạ Thiên. Thật ra, số lượng nam nhân mà Hạ Thiên tin tưởng cũng không ít. Chỉ cần ngươi đừng có địch ý với hắn, còn thành tâm trợ giúp nữ nhân của hắn, ngươi có thể thu được sự tin tưởng của hắn.”
Giọng nói kia vẫn không hề có chút tình cảm nào: “Được, tổ chức sẽ cho ngươi thêm một cơ hội.tuy nhiên, ngươi chỉ có ba tháng, bởi vì bên phía Thiên Cung đã có động tác lớn.”
“Rõ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận