Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3820: Không cần sắp xếp phòng cho ta

“Ninh sư huynh, tại sao huynh vẫn còn nôn nóng như khi còn trẻ thế?”
Bạch Vạn Bang kinh ngạc nhìn Ninh Vọng Hải, không khỏi cười khổ: “Cho dù có muốn đi, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút. Chưởng môn phái Tuyết Sơn hiện nay cũng không phải dễ chơi. Nếu làm không tốt, chúng ta nói không chừng sẽ bị gãy liền.”
“Đây không phải là nóng vội, mà là quyết định thật nhanh.” Ninh Vọng Hải lắc đầu: “Khi ngươi chuẩn bị, chẳng lẽ nàng ta không chuẩn bị sao? Ngươi không cảm thấy chuyện mà ngươi làm ở Tuyết Thành, nàng ta sẽ không biết chút gì à?”
Bạch Vạn Bang ngẩn người, rất nhanh lắc đầu: “Liên quan đến chuyện này, ta không hề nói qua với bất cứ người nào, bao gồm con của ta.”
Hạ Thiên nói: “Bạch lão đầu, bên cạnh ngươi đã biến thành một cái sàng. Đám con trai của ngươi chẳng có đứa nào đáng tin cậy. Ngươi nói hay chưa nói quan trọng lắm sao?”
Bạch Vạn Bang cứng họng, nhưng lại không cách nào phản bác.
“Cần quyết đoán mà không quyết đoán sẽ bị loạn.” Ninh Vọng Hải nhìn thẳng vào Bạch Vạn Bang: “Ngươi muốn giẫm vào vết xe đổ bốn mươi năm trước sao?”
Nói xong, ông lại bồi thêm một câu: “Hơn nữa, ta cũng không tin ngươi không hề có sự chuẩn bị. Với tính cách của ngươi, lại có thể ẩn nhẫn bốn mươi năm, làm sao có thể không có mưu đồ thỏa đáng chứ?”
“Ninh sư huynh quả nhiên nhìn thấu ta.” Bạch Vạn Bang ho nhẹ một tiếng để che giấu sự bối rối của mình, sau đó nói: “Tuy nhiên, tối nay có chút rắc rối, lại hoàn toàn không cần thiết. Ba ngày sau là thọ thần của nữ nhân kia, vừa lúc ta đã chuẩn bị một phần hạ lễ, lại gọi thêm một số bạn bè cũ. Thời gian bốn mươi năm đã trôi qua, đến lúc đó tất cả cùng nhau chúc mừng nàng ta một chút.”
Nói đến đây, Ninh Vọng Hải cũng không cưỡng ép nữa: “Vừa lúc để ta làm quen với cơ thể bây giờ một chút, còn có Tuyết Thủ ba mươi sáu thế.”
“Tuy nhiên, ba ngày cũng không phải quá lâu, sẵn tiện mời Ninh sư huynh ở lại xem trò hay.” Bạch Vạn Bang mỉm cười, sau đó nói với Ninh Vọng Hải: “Ta đã thiết lập một ván cục ở hồ Thấm Nguyệt, vừa lúc dụ vị kia trên núi ra chiêu, thuận tiện thảy một mồi câu, câu toàn bộ gian tế tiềm ẩn bên cạnh ta ra ngoài.”
Ninh Vọng Hải không cảm thấy hứng thú đối với chuyện này: “Xem kịch thì thôi đi, ta không có hứng thú. Ngươi tìm cho ta một chỗ yên tĩnh để ta suy nghĩ một chút là được.”
“Cũng được.” Bạch Vạn Bang gật đầu, cao giọng hô một câu: “Thiên An, ngươi qua đây.”
Bạch Thiên An bước đến: “Cha, cha gọi con có chuyện gì?”
“Bây giờ ngươi hãy đi sắp xếp một trụ sở yên tĩnh cho Ninh sư huynh của ta.” Bạch Vạn Bang dặn dò: “Còn nữa, ngươi sắp xếp luôn một phòng cho Ninh tiểu thư và Hạ thần y.”
Hạ Thiên nói: “Ta không cần sắp xếp gì cả, cứ bố trí cho tiểu muội chân dài là được.”
Bạch Thiên An vô thức nhìn Ninh Nhụy Nhụy một cái, sau đó quay sang trưng cầu ý kiến Bạch Vạn Bang và Ninh Vọng Hải.
“Chuyện của mấy người trẻ tuổi, cứ tùy bọn họ đi.” Ninh Vọng Hải hoàn toàn không có ý kiến đối với chuyện này. Dù sao cháu gái của ông sớm muộn gì cũng là người của Hạ Thiên, ông đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Bạch Vạn Bang nói: “Ngươi cứ nghe theo sự sắp xếp của Hạ thần y.”
“Vâng.” Bạch Thiên An nhẹ gật đầu.
“Ninh sư huynh, huynh theo ta đến thư phòng đi.” Bạch Vạn Bang hợp thời đề nghị với Ninh Vọng Hải: “Vừa lúc ta có một số chuyện muốn chứng thực với huynh một chút.”
Ninh Vọng Hải biết Bạch Vạn Bang muốn nói chuyện năm đó với ông, lập tức gật đầu: “Đi thôi.”
Đi chưa được hai bước, ông quay lại nhìn Ninh Nhụy Nhụy, dặn dò: “Nhụy Nhụy, ta và Bạch sư đệ đi bàn một số việc, con ở đây với Hạ Thiên nhé.”
“Thiên An, ngươi ở đây tiếp đãi Hạ thần y và Ninh tiểu thư cho tốt.” Bạch Vạn Bang cũng dặn dò một câu, sau đó cùng với Ninh Vọng Hải rời đi.
Sắc mặt Ninh Nhụy Nhụy đỏ lên, thật sự có chút xấu hổ không chịu nổi, lập tức trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
“Tiểu muội chân dài, nàng trừng ta làm gì?” Hạ Thiên bày ra vẻ mặt vô tội.
Ninh Nhụy Nhụy bất mãn nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ?”
“Vì sao lại không biết xấu hổ?” Hạ Thiên thật sự không hiểu.
“Ta mặc kệ ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy đưa ngón trỏ tay phải ra: “Cho dù ở chung một phòng, ngươi tốt nhất đừng hòng có suy nghĩ làm chuyện gì xấu với ta.”
Hạ Thiên kỳ quái hỏi: “Ta ở hồ Thấm Nguyệt với vợ Tiểu Tiểu Dương, không cần phải sắp xếp phòng.”
Lập tức, hắn bừng tỉnh, cười hì hì nói: “Ta hiểu rồi, tiểu muội chân dài, thì ra nàng muốn ở chung phòng với ta. Vậy thì tốt quá, đêm nay ta sẽ…”
“Sẽ cái đầu ngươi đấy. Ngươi câm miệng cho ta.” Ninh Nhụy Nhụy tức đến mức đưa tay che miệng Hạ Thiên lại.
Bạch Thiên An mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, biến mình thành kẻ điếc và đồ ngốc, đi trước dẫn đường.
Rất nhanh, hắn ta dẫn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đến trước một gian phòng.
Đứng trước gian phòng còn có một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi.
“Ninh tiểu thư, đây là phòng của ngươi.” Bạch Thiên An dừng lại, mỉm cười nói: “Bà ấy là Ngô mụ, là người hầu trong nhà, có chuyện gì ngươi có thể tìm bà ấy.”
Sau đó, hắn ta quay sang dặn dò Ngô mụ: “Hai vị này là Ninh tiểu thư và Hạ tiên sinh, khách quý của cha ta. Ngươi nhớ chiếu tốt cho tốt, đừng chậm trễ.”
“Đương nhiên, nếu có điều gì Ngô mụ làm không được, cứ đến tìm ta.” Bạch Thiên An cười nói.
Hạ Thiên nói: “Ta thấy cũng chẳng cần phải tìm ngươi. Có chuyện gì tiểu muội chân dài cũng có thể giải uyết, không giải quyết được thì còn ta đây.”
“Điều này cũng đúng.” Bạch Thiên An có cảm giác Hạ Thiên dường như có địch ý với hắn ta. Mặc dù không hiểu được là vì cái gì nhưng hắn ta cũng không chú ý cho lắm: “Hạ thần y gần như không có điều gì mà không làm được, xác thực không cần đến ta nhiều chuyện.”
Ngô mụ dùng chìa khóa mở cửa, vô cùng cung kính nói: “Mỗi ngày ta đều quét dọn phòng sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều đầy đủ. Ninh tiểu thư xem qua còn thiếu cái gì, nếu không hài lòng thì có thể đổi lại.”
Ninh Nhụy Nhụy quét mắt nhìn một vòng, sau đó nói: “Không cần đâu, ta ở phòng này được rồi.”
Dù sao nàng cũng đang ở nhà người khác, cũng không phải khách sạn hay nhà trọ. Nếu bắt bẻ, đó chính là không tôn trọng chủ nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận