Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3436: Chút khí lực đó là do ngươi chưa ăn cơm sao?

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một luồng chưởng kình không một chút dấu hiệu lao về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên ngồi im không nhúc nhích, thậm chí mí mắt cũng không thèm nhấc, chỉ tùy ý phất tay đã hóa giải luồng khí kình.
“Chút khí lực đó là do ngươi chưa ăn cơm sao?” Hạ Thiên lười biếng nói: ‘Còn nữa, nếu không muốn chết thì ra đây, còn không, ngươi sẽ chết rất thảm đấy.”
“” Ngươi đúng là có chút thú vị.” Không biết từ lúc nào, trong phòng xuất hiện thêm một người, là một nam nhân khoảng ba lăm ba sáu tuổi, dáng người thẳng tắp, gương mặt trắng noãn, nhìn qua dường như có chút âm nhu. Tuy nhiên, hắn ta nhìn nữ tướng nhưng ánh mắt lại mang theo khí thế hùng hổ, dọa người.
Hạ Thiên hờ hững trả lời: “Tên ngớ ngẩn ngươi một chút thú vị cũng không có.”
“Ta tên Nhiếp Côn Bằng, là đại ca của Tiểu Lý.” Người đến mỉm cười tự giới thiệu mình: “Thuận tiện nói một câu, nữ nhân vừa rồi bị ngươi ném xuống lầu là vợ của ta.”
“Là vợ của ngươi thì thế nào? Nàng ta trượt chân té xuống, liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên đáp lại một câu.
Nhiếp Côn Bằng cũng không dây dưa vấn đề này, cười nói: “Cho dù ngươi làm cũng không sao, ta cũng đã sớm muốn thay bà vợ khác, chỉ là trở ngại tình cảm, không tiện giết chết nàng ta. Cho nên, ta còn phải cảm ơn ngươi đấy.”
“Vậy thì ngươi không phải là một thứ hàng tốt.” Ninh Thụy Thần ở bên cạnh nhịn không được liền mắng: “Cho dù nàng ta xấu xí, tính cách không tốt, nhưng đó cũng là vợ của ngươi, ngươi lại đi mong nàng ta chết, đúng là cặn bã.”
“Ừm, có thể nói như vậy.” Nhiếp Côn Bằng gật đầu thừa nhận, cười ha hả nhìn Ninh Thụy Thần: “Từ nhỏ ta đã là đồ cặn bã, giết người không có một trăm thì cũng tám mươi, không thua kém gì ngươi.”
Ninh Thụy Thần bị ánh mắt kia làm cho sợ, toàn thân nổi cả da gà, đành phải núp sau lưng Hạ Thiên.
“Đại ca, sao ngươi lại đến đây?” Nhiếp Tiểu Lý không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, nhịn không được liền hỏi.
Nhiếp Côn Bằng nở nụ cười ý vị thâm trường, khóe miệng khẽ nhếch: “Ta không thể đến sao?”
“A, dĩ nhiên không phải rồi.” Từ nhỏ, Nhiếp Tiểu Lý đã có chút sợ hãi vị đại ca này của nàng, thậm chí còn không dám lớn mật nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn ta: “Chỉ là ta không nghĩ ngươi sẽ đến. Ta nhớ ngươi đã nói không hứng thú tham gia mấy chuyện tục sự này.”
“Chuyện khác có thể không đến, nhưng lễ đính hôn của ngươi, sao có thể không đến được.” Lời nói ban đầu của Nhiếp Côn Bằng còn nhẹ nhàng, nhưng về sau đã chuyển sang lạnh lẽo. Hắn ta hừ một tiếng: “Nếu ta không đến, ngươi còn không phải quậy đến lật trời sao?”
Sắc mặt Nhiếp Tiểu Lý có chút không dễ coi: “Chuyện của đại tẩu không liên quan đến Hạ Thiên và Ninh Thụy Thần, ngươi muốn trách thì trách ta đi.”
“Ngươi đừng lo lắng, ta đến không phải để truy cứu.” Nhiếp Côn Bằng không kiên nhẫn nói: “Còn nữa, nữ nhân kia tạm thời chưa chết, bên dưới có người của ta đỡ lấy rồi.”
Mặc dù Nhiếp Tiểu Lý rất chán ghét vị đại tẩu đó, nhưng thật sự nàng cũng không có suy nghĩ muốn nàng ta chết: “Vậy thì tốt quá.”
“Ngươi không muốn giới thiệu hai người bạn này của ngươi sao?” Nhiếp Côn Bằng lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên, ý vị không rõ: “Trước hôm nay, cho đến bây giờ, chưa có người nào có thể đỡ được một chưởng của ta.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, tùy ý nói: ‘Đó chỉ có thể nói ngươi quá phế vật.”
“Ta là phế vật?” Nhiếp Côn Bằng cười khẽ, có chút tự ngạo: “Từ nhỏ đến lớn, bất luận trưởng bối trong tộc hay là đồng đạo, tất cả đều nói ta là thiên tài tu hành trăm năm khó gặp. Ngươi thì tính là cái gì, có tư cách gì mà đánh giá ta?”
“Đánh giá ngu ngốc và phế vật thì không cần tư cách.” Hạ Thiên nói.
Lông mày Nhiếp Côn Bằng nhướng lên, sát khí xuất hiện, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Đừng tưởng rằng ngươi là bạn của Tiểu Lý thì có thể nói những lời này trước mặt của ta.”
“Đại ca, ngươi đừng nóng.” Nhiếp Tiểu Lý thấy hai người có dấu hiệu xung đột, lập tức lên tiếng: “Hắn là người bạn mà ta mới quen, tên Hạ Thiên, là bạn trai của Ninh Nhụy Nhụy. Người kia là Ninh Thụy Thần, là bạn học trước kia của ta.”
“Ngươi là bạn trai của Ninh Nhụy Nhụy?” Nhiếp Côn Bằng cau mày, một lần nữa đánh giá Hạ Thiên từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu: “Ngươi một chút cũng không xứng với nàng ấy, ngươi từ bỏ đi.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta thấy ngươi không muốn sống, ngươi nên đi chết đi.”
“Ngươi đúng là thú vị, một chút tự hiểu lấy cũng không có.” Nhiếp Côn Bằng có chút hào hứng nói: “Vừa rồi ta dùng còn chưa đến bốn phần sức mạnh, ngươi có thể tiếp được, chỉ có thể nói võ công của ngươi cũng tạm. Ngươi sẽ không cho rằng ngươi vô địch thiên hạ chứ?”
Hạ Thiên cười nói: “Ta vô địch thiên hạ là sự thật, chứ không phải cho rằng, ngươi mới là người một chút tự hiểu lấy cũng không có đấy.”
“Hôm nay là lễ đính hôn của em gái ta, là chuyện vui, không thể thấy máu được.” Ánh mắt Nhiếp Côn Bằng hiện lên sát ý: “Ta tạm thời không làm khó dễ ngươi. Qua hôm nay, nếu ngươi không tránh xa em gái ta một chút, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
Hạ Thiên bật cười: “Nếu ta nói lễ đính hôn này không diễn ra được thì sao?”
“Ngươi muốn quấy rối?” Nhiếp Côn Bằng lạnh giọng hỏi lại.
Hạ Thiên tùy ý đáp: “Ta xưa nay không có quấy rối.”
“Tốt nhất là như vậy.” Nhiếp Côn Bằng chậm rãi siết chặt nắm đấm, khớp nối vang lên kèn kẹt: “Bằng không, một quyền của ta đánh nổ đầu chó của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận