Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2276. Độc mồm độc miệng

"Nữ hiệp Thanh Thanh, đây là sự thật sao?" Thái Giai Húc nửa tin nửa ngờ, hiển nhiên không cách nào tiếp nhận một Triệu Thanh Thanh xinh đẹp như tiên trên trời lại có ông chồng xấu xí như vậy.
Hạ Thiên tuyên bố chủ quyền trước mặt mọi người, điều này khiến Triệu Thanh Thanh hết sức vui mừng, quả nhiên trong lòng sư phụ có nàng, cho nên hết sức sảng khoái gật đầu.
"Vậy hắn chính là Hạ Thiên trong truyền thuyết à." Hứa Tiểu Quân vỗ vỗ tay, cẩn thận đánh giá Hạ Thiên: “Trước kia thường nghe chị Thanh Thanh tự xưng là Hạ Thiên nữ hiệp, nói cả đời nàng là người phụ nữ của Hạ Thiên, khi đó ta liền nghĩ Hạ Thiên phải đẹp trai đến cỡ nào, chắc hẳn là một người rất hấp dẫn, rất lợi hại. Bây giờ xem ra..."
"Ngươi nghĩ cũng không có sai, ngoại hình ta quả thật rất tuấn tú, bởi vì ta chính là người đẹp trai nhất thế giới." Hạ Thiên lười biếng ngáp, “Nhưng ngươi đừng có yêu ta, bởi vì ngươi còn chưa đủ xinh đẹp, không có tư cách yêu ta."
Mấy người khác cũng bị mấy lời của Hạ Thiên làm cho hết hồn, người này còn có mặt mũi tự nhận mình đẹp trai nhất thế giới.
"Hì, ngươi quá tự luyến rồi đó." Hứa Tiểu Quân cũng cười ngã cười nghiêng, trêu đùa đáp lời: “Ngươi quả thật rất có sức hấp dẫn, quen biết thêm một thời gian nữa, nói không chừng ta sẽ yêu ngươi thật thôi."
Hạ Thiên trừng Tiểu Quân: “Đừng nghĩ chiếm tiện nghi của ta."
"Ha ha ha ha, ngươi thật thú vị." Hứa Tiểu Quân cười đến run rẩy hết cả người, nhìn về phía Triệu Thanh Thanh: “Thanh Thanh tỷ, vị anh rể này của ta thích đùa như vậy à?"
Triệu Thanh Thanh cười giải thích: “Hắn không thích đùa, những lời hắn nói đều nghiêm túc." Những người khác đều bật cười, hiển nhiên cũng không coi là thật.
"Nữ hiệp Thanh Thanh, ăn khuya xong, chúng ta đi tìm chỗ nào đó uống chút rượu được không?" Thái Giai Húc không biết vô tình hay cố ý muốn lôi kéo Triệu Thanh Thanh, “Mọi người tình cờ quen biết, coi như là có duyên với nhau, không bằng tối nay không say không về, thế nào?"
Tạ mập mạp lập tức phụ họa: “Không tồi, mọi người bận rộn mấy ngày rồi, cũng nên vui đùa một chút, xả hơi thư giãn. Húc ca, ngươi có chỗ nào không?"
"Đương nhiên là có, ta biết một quán bar không tệ." Thái Giai Húc vỗ tay, mặt tươi như hoa nói: “Chỗ đó do một người anh của ta mở, bảo đảm an toàn, tuyệt đối sẽ không có mấy chuyện phiền phức kia. Tiểu Quân, ngươi cảm thấy thế nào?"
Hứa Tiểu Quân không có hứng thú gì với loại chuyện này, thẳng thắn cự tuyệt: “Hay là thôi đi, ăn khuya xong, ta còn có chuyện khác phải làm."
"Tiểu Quân, ngươi đừng làm mọi người mất hứng như vậy chứ." Thái Giai Húc lập tức lộ vẻ thất vọng, “Mọi người đi theo ngươi cùng bận rộn mấy ngày, ngươi cũng không nể mặt sao, mấy lần trước ngươi cũng từ chối rồi, lần này nữ hiệp Thanh Thanh đều ở đây, chẳng lẽ ngươi còn muốn từ chối nữa ư?"
Cô bé tên Vương Diễm kia cũng khuyên nhủ: “Tiểu Quân, đi thử một lần đi, thật sự vui lắm đó. Tất cả mọi người đều đi, nếu ngươi không đi..., vậy sẽ khiến chúng ta rất khó xử."
Nói đến mức này rồi, Hứa Tiểu Quân cũng không thể cự tuyệt nữa, nhưng cô quả thật không thích mấy chỗ như quán bar, cũng không muốn quá thân thiết với Thái Giai Húc, nên chỉ biết im lặng.
Mặc dù tính tình của Triệu Thanh Thanh hơi nóng nảy, nhưng cũng rất nhạy cảm, đã sớm nhìn ra giữa năm người này có chút rắc rối, anh chàng đẹp trai Thái Giai Húc này hiển nhiên là vì Hứa Tiểu Quân mới đi làm tình nguyện viên phân loại rác, mục đích là gì thì không cần nói cũng biết.
"Nữ hiệp Thanh Thanh, ngươi chắc chắn sẽ không cự tuyệt yêu cầu nhỏ này của người hâm mộ, đúng không?" Thái Giai Húc ra mặt muốn mời Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh không để ý tới Thái Giai Húc, bỗng nhiên nói với Hứa Tiểu Quân: “Giao tình giữa ta và chị họ ngươi vẫn vô cùng tốt, nếu như ngươi có gì cần hỗ trợ, cứ mở miệng."
"Dạ, vậy ta cám ơn Thanh Thanh tỷ trước." Hứa Tiểu Quân dĩ nhiên cũng biết Thái Giai Húc có chủ ý gì, sở dĩ lựa chọn lúc nửa đêm ra ngoài phát tờ rơi, cũng có mấy phần muốn nhân cơ hội hành hạ hắn, để cho hắn biết khó mà lui, chẳng qua không nghĩ tới vị công tử nhà giàu này thật sự kiên trì đến vậy.
Triệu Thanh Thanh chỉ cười cười, không nói gì.
Sắc mặt Thái Giai Húc trở nên khá khó coi, chẳng qua vẫn nín nhịn không phát tác, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên, cười mời mọc: “Hì hì, ngươi tên là Hạ Thiên đúng không, ngươi cũng không thấy có gì không ổn nhỉ. Mọi người cùng đi, vui chơi một chút, coi như kết giao thêm bạn bè."
"Đồ ngốc như ngươi không có tư cách làm bạn với ta." Hạ Thiên thờ ơ nói: “Còn nữa, nếu ngươi thực sự thức thời..., thì tốt nhất nên cút đi."
Thái Giai Húc không nhịn được nữa, nhìn Hạ Thiên chằm chằm: “Này, ý ngươi là sao? Ngươi mắng ai là đồ ngốc hả!"
"Đương nhiên là đang chửi ngươi, ở đây trừ ngươi ra còn ai bị ngốc nữa đâu?" Hạ Thiên thẳng thắn hồi đáp: “Đồ ngốc muốn tán tỉnh người khác thì tự mình nghĩ cách đi, không nghĩ ra thì cũng đừng lôi đồ đệ ta vào, chuyện này làm ta rất khó chịu."
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì!" Thái Giai Húc đứng bật dậy, chỉ vào Hạ Thiên, phẫn nộ quát: “Đừng tưởng rằng ngươi là chồng của nữ hiệp Thanh Thanh thì có thể tùy tiện mắng chửi người khác."
"Cho nên mới nói ngươi là đồ ngốc, ta mắng ngươi chỉ bởi vì ta muốn mắng thôi, chẳng liên quan gì tới chuyện ta là chồng ai hết." Sau đó đưa tay chỉ chỉ Hứa Tiểu Quân, lười biếng nói: “Còn ngươi muốn theo đuổi nàng ta thì trực tiếp theo đuổi, hơn nữa phải nhanh tay nhanh chân lên một chút, thế thì ngươi mới có thể chết nhanh được, thế giới cũng bớt đi một thằng ngốc."
Mấy người đang ngồi không khỏi sững sờ, kinh ngạc nhìn Hạ Thiên, không biết lời này của hắn là có ý gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận