Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4317: Ngươi dựa vào cái gì mà nói như lòng bàn tay

Lão giả áo tơi cười nhẹ: “Ha ha, Vấn Thiên, ngươi thuyết phục xong chưa?”
“Các ngươi muốn đánh thì cứ đánh, nhưng nhớ kỹ đừng phát hỏa.”
Vấn Thiên Đạo Nhân thở dài, lắc đầu nói: “Liên minh tu tiên không chịu nổi các ngươi buông tay buông chân, làm một vố lớn như vậy.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Lão giả áo tơi cười nhạo giơ tay một cái, lộ ra thanh kiếm trong tay: “Lão phu đã nói qua, chỉ cần ta tra kiếm vào vỏ, vết thương trên người Hạ Thiên sẽ phát tác, hắn sẽ phải chết.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Vậy vì sao ngươi lại không tra vào vỏ đi?”
“Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không giết ngươi?”
Gương mặt lão giả áo tơi hiện lên nụ cười khinh thường: “Tuy nói ngươi chính là phôi thai tốt nhất để ta vượt qua kiếp nạn, nhưng giết ngươi thì cùng lắm ta chỉ tốn thêm hai ba ngàn năm, một lần nữa bồi dưỡng lại một người khác, cũng không phí công phu gì.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu thật sự không uổng phí, ngươi đã sớm là Chân Tiên, cần chi phải nói nhảm ở đây.”
“Đây chính là thứ ngươi cậy vào để không sợ?” Lão giả áo tơi lại càng thêm khinh thường: “Vừa rồi ngươi nói nghe hay lắm. Đáng tiếc, ngươi vẫn là một con chuột nhắt ngoài cứng trong mềm.”
“Ngươi mới là chuột nhắt đấy.” Hạ Thiên có chút không được kiên nhẫn: “Ngươi còn hư chiêu nào thì dùng hết đi, không thì đến phiên ta ra tay.”
Lão giả áo tơi nghe Hạ Thiên nói xong, thiếu chút nữa cười ra tiếng, lạnh lùng nói: ‘Ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội ra tay sao?”
Hạ Thiên nói: “Đương nhiên là có rồi.”
“Lão phu ngược lại có chút hiếu kỳ.” Lão giả áo tơi cầm thanh kiếm trên tay, có chút hài hước nói: “Nếu ngươi có thể đụng được một sợi lông của lão phu, lão phu có thể cân nhắc tha cho ngươi một lần. Đương nhiên, nếu ngươi ngay cả nửa ống tay áo của lão phu cũng không chạm đến được, ngươi cũng đừng trách lão phu giết… A!”
Lời còn chưa nói hết, nắm đấm của Hạ Thiên đã đập thật mạnh vào mặt của ông ta.
Lão giả áo tơi bay rớt ra ngoài, ngã xuống bên trong lòng sông cũng chẳng còn bao nhiêu nước sông.
“Không thể nào?”
Lão giả áo tơi cũng không bị thương, gương mặt thậm chí một vết thương nhỏ cũng không có, giống như chỉ bị con muỗi đốt một cái mà thôi.
Nhưng điều khiến ông ta thật sự kinh ngạc chính là trong lòng.
Nên biết rằng, Hàn Khô Kiếm Pháp của ông ta chính là công pháp cấp Chuẩn Tiên, được cải biên từ nửa bản kiếm phổ mà ông ta tìm được bên trong tàn khư Chân Tiên.
Nó vốn là một bộ kiếm pháp Chân Tiên, bên trong ẩn chứa pháp tắc Chân Tiên.
Tuy nhiên, kiếm phổ không được đầy đủ, lại trải qua cải biên, chỉ còn lại một chút dư vị pháp tắc Chân Tiên mà thôi.
Nhưng cho dù chỉ là một chút dư vị pháp tắc Chân Tiên, nó vẫn có được đặc tính cực kỳ quỷ quyệt, chính là kiếm thương mà nó chém ra có công hiệu định thân.
Bất kể là ai, chỉ cần bị kiếm thương chém trúng, hành động của người đó sẽ bị định trụ, sẽ bị người cầm kiếm khống chế.
Trừ phi Chân Tiên tại thế, nếu không, tuyệt đối sẽ không cách nào phá giải được pháp tắc này, cho dù chỉ là pháp tắc còn sót lại.
Hạ Thiên hiển nhiên không phải Chân Tiên.
Vậy vì sao hắn lại có thể đột phá được dư vị của pháp tắc đó chứ?
Lão giả áo tơi hoàn toàn không nghĩ ra, cũng vô pháp tiếp nhận: “Tại sao ngươi lại làm được?”
“Ta có nghĩa vụ phải giải thích với ngươi sao?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Kiếm pháp này của ngươi quả thật có chút thú vị nhưng không nhiều. Muốn giết được ta còn kém lắm.”
“Không thể nào.”
Lão giả áo tơi hiển nhiên không tiếp nhận lời giải thích tùy tiện như vậy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Trên người ngươi nhất định còn có bí mật gì mà ta không biết. Ta có hứng thú lớn hơn đối với ngươi. Trước khi giết chết ngươi, ta phải sưu hồn ngươi mới được.”
Hạ Thiên xiết chặt nắm đấm, nhanh chóng vọt đến trước mặt lão giả áo tơi: “Bởi vì bây giờ ngươi sẽ chết.”
Bành.
Lão giả áo tơi chỉ dùng thân kiếm hời hợt chặn lại nắm đấm của Hạ Thiên.
“Ha ha, cho dù ngươi có thể hành động, vậy thì thế nào?”
Lão giả áo tơi khinh thường nói: “Kiếm thương trên người ngươi còn chưa được giải, ta thu kiếm vào vỏ, ngươi vẫn khó thoát chết như cũ.”
Hạ Thiên không hề lo lắng: “Đã nói rồi, bây giờ ngươi cho vào vỏ đi. Nếu không tra vào, ta sẽ khinh thường ngươi đấy.”
“Đây là ngươi tự tìm đường chết.”
Lão giả áo tơi cũng không kiên nhẫn, đưa tay chộp vào trong hư không một cái, một vỏ kiếm màu đen đột nhiên xuất hiện.
Keng.
Trường kiếm dễ dàng trượt vào trong vỏ.
Hạ Thiên vẫn bình yên vô sự.
“Còn có chuyện này sao?”
Lúc này, lão giả áo tơi không khỏi kinh ngạc, gương mặt không thể tin được: “Không thể nào, đây tuyệt đối không có khả năng.”
“Có cái gì mà không thể nào chứ.” Hạ Thiên cười hì hì. Lão giả áo tơi lạnh lùng nói: “Ta hiểu rõ nguyên lý của Nghịch Thiên Bát Châm như lòng bàn tay. Đó chính là lợi dụng ngân châm tiến hành truyền độ. Bất luận tổn thương, cơ thể, khí thế, bệnh chứng đều có thể nhờ vào đó mà truyền độ, nhưng hết thảy đều phải có tiền đề. Đó chính là ngân châm nhất định phải đâm vào cơ thể đối tượng truyền độ.”
Tiếp theo, ông ta quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện cũng không có vật nào tiếp nhận số kiếm thương đó, ông ta lại càng thêm nghi ngờ: “Ngân châm ngươi dùng để truyền độ đã sớm bị ta chặt đứt, gần đây là không có đối tượng thích hợp để truyền độ, ngươi không có khả năng dùng kiếm để truyền độ tổn thương.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Ngươi ngay cả Nghịch Thiên Bát Châm cũng không tu luyện, dựa vào cái gì ngươi lại bảo hiểu rõ nó như lòng bàn tay chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận