Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2544: Đi tìm mộ

Liễu Mộng vén tay áo lên, đưa tay mò vào trong thùng rồi lấy một lá thăm ra, tiếp đó liền mở ra: "Thanh Kiếm Châu, đây là nơi nào?"
"Là một nơi khá thú vị." Cơ Thanh Ảnh cười nhạt, "Nơi đó là địa bàn của đúc kiếm sư, kiếm khách cũng nhiều, phong tục dân gian thuần phác, hiếu thắng hiếu chiến. Không phải ngươi thích đánh nhau sao, nơi đó rất thích hợp với ngươi."
"Yeah! Rốt cuộc có thể đánh nhau thống khoái rồi." Liễu Mộng hưng phấn kêu lên.
Có người đi đầu, những người khác cũng liên tiếp rút lấy lá thăm.
"Ba Vân Phủ."
"Trường Mộng Châu."
"Vân Châu."
"Ngự Phong Phủ."
"..."
Khá là bất ngờ, Mộc Hàm vậy mà cùng một đội với Mị Nhi, nhưng cũng không phải là Vân Châu, mà là một nơi tên là núi Bạch Hạc.
Rút trúng Vân Châu thì trùng hợp là Lãnh Băng Băng và Kiều Phượng Nhi.
"Ồ, Băng Băng tỷ, ngươi rút trúng Vân Châu à, thế thì tốt quá, có thể đi gặp Hạ Lãnh." Mộc Hàm thấy thế không khỏi cười nói.
Mị Nhi cũng cười nói: "Đứa nhỏ đó ở Vân Châu cũng gây không ít chuyện, mẹ ruột như ngươi đến đó, vừa hay quản giáo lại hắn."
Lãnh Băng Băng đáp lại nói: "Lẽ nào hai người các ngươi không định quản giáo hắn à?"
"Chúng ta không nỡ." Mộc Hàm khoát tay áo một cái, "Đây chính là máu mủ ruột thịt của ngươi, lỡ mà dạy hư hắn, ngươi không được trách chúng ta nha."
Lãnh Băng Băng cười nhạt một tiếng, không so đo với các nàng.
"Được rồi, phân tổ đã xong, khi nào xuất phát, các ngươi tự quyết định đi." Cơ Thanh Ảnh thuận miệng nói một câu, tiếp đó liền rời đi cùng Nguyệt Thanh Nhã.
Không lâu sau, chúng nữ trong sảnh liền tụm năm tụm ba hợp đội rồi rời khỏi đại sảnh, đều tự tìm không gian riêng để bàn bạc làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ.
Ngày xưa Kiều Phượng Nhi là thị nữ kiêm vệ sĩ của Kiều Tiểu Kiều, nhưng mà cũng xã giao với Lãnh Băng Băng rất nhiều lần, hai người cũng đã quen nhau.
"Băng Băng tỷ, lần này ra ngoài, ta sẽ nghe lời ngươi." Những lúc đối mặt với Hạ Thiên thì Kiều Phượng Nhi sẽ trở nên nghịch ngợm, nhưng bình thường nàng vẫn khá thấu tình đạt lý, hơn nữa tính cách kỳ thực cũng rất hiền hoà.
Lãnh Băng Băng cũng không khách khí, chỉ nói: "Vậy ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ sớm xuất phát."
"Được!" Kiều Phượng Nhi gật gật đầu.
...
Trái đất, thành phố Giang Hải.
Hai ngày sau vụ việc Bàng Khắc Kiên, khoảng thời gian này Y Tiểu Âm còn đang nghiên cứu những tin tức mà Dạ Ngọc Mị để lại, Lam Y Nhân thì đang phụ trách các hoạt động hằng ngày của Hạ đại thần y.
Triệu Thanh Thanh thì gửi tới một số tài liệu, nói là sưu tập được từ Thiên Đạo tổ, là thông tin liên quan đến một ngôi mộ cổ mà bọn họ vẫn đang tìm kiếm.
Y Tiểu Âm căn cứ theo những tài liệu mà Triệu Thanh Thanh gửi tới, lại thêm điều tra của riêng mình, rốt cuộc xác định được địa chỉ cụ thể của ngôi mộ cổ kia.
"Nếu như ta đoán không sai, ngôi mộ cổ đó nằm gần núi Vũ Công." Y Tiểu Âm nói là “nếu như”, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra thần sắc kiên định.
Hạ Thiên vốn nằm trên ghế sa lông, gối lên bắp đùi của Y Tiểu m, nghe thấy lời này, không khỏi ngẩng đầu lên: "Núi Vũ Công, hình như có nghe qua ở đâu rồi."
"Trước ngươi có nói, nghe người ta nhắc qua nó trong bí cảnh dưới đáy biển." Y Tiểu Âm nhắc nhở.
"Đúng rồi, vẫn là vợ Y Y nàng trí nhớ tốt." Hạ Thiên thuận miệng khen Y Tiểu Âm một câu, "Là một đồ đần họ Ngưu, nói hắn là thánh thủ gì đó từ núi Vũ Công, chỉ là sau đó có ý đồ với ta và tiểu muội chân dài, nên bị ta giết chết."
"Ở khu vực đó quả thật có một môn phái tên là Thánh Thủ Môn." Y Tiểu Âm đối chiếu tài liệu, giải thích: "Nghiêm chỉnh mà nói hẳn cũng không phải là môn phái, mà là một tổ chức thám hiểm tầm bảo, nghe đâu còn rất nổi danh trong giới, hơn nữa chính bọn họ mời vị Bàng giáo sư mà chúng ta gặp gần đây đi núi Vũ Công để khảo sát địa chất."
"Cái gì mà khảo sát địa chất, đi tìm bảo thì có." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, lại nói: "Nếu nói như vậy, thế thì trong núi Vũ Công thật sự có kho báu gì đó ư?"
Y Tiểu Âm gật gật đầu, khẳng định nói: “Chính là mộ cổ kia, mười năm trước bọn họ đi qua một lần, nhưng phát sinh biến cố, chắc hẳn cũng không có thu hoạch gì quá lớn, thế là mười năm sau muốn thử lại lần nữa."
Hạ Thiên theo miệng hỏi: "Vợ Y Y, vậy thì chuyện này liên quan gì tới chúng ta?"
"Ngôi mộ cổ đó, nhiều khả năng cũng là ngôi mộ mà Ma Vân chân nhân đã từng đi qua vào năm đó." Y Tiểu Âm không có trực tiếp trả lời, mà là chuyển đề tài: "Lúc trước, ngươi ở Kinh Thành giết chết thương gia đồ cổ tên là Lạc Quyền Đông, nhiều khả năng hắn cũng từng đi qua ngôi mộ ấy."
"Nhưng cũng chẳng liên quan tới chúng ta." Hạ Thiên bĩu môi.
"Đương nhiên là có liên quan rồi." Y Tiểu Âm trừng Hạ Thiên một cái, lạnh nhạt nói: "Năm đó Ma Vân chân nhân biết được Tiểu Tiên Giới từ trong ngôi mộ đó, cũng vì thế mà tìm được Tiểu Tiên Giới. Nếu chúng ta muốn đi Tiểu Tiên Giới cứu A Cửu, chắc chắn cũng phải đi ngôi mộ cổ ấy một chuyến."
"Ờ đúng ha, còn phải cứu Cửu nha đầu." Hạ Thiên trong nháy mắt nghiêm túc: "Vậy chúng ta đi thôi."
Y Tiểu Âm hơi thở dài: "Nào có đơn giản như vậy, trước khi đi, chúng ta còn phải chuẩn bị trước một chút."
"Cần gì mà phải chuẩn bị cơ chứ, cứ trực tiếp qua đó là được." Vẻ mặt của Hạ Thiên khó hiểu, "Một ngôi mộ cổ mà thôi, chả có gì ghê gớm."
"Triệu Thanh Thanh nói nàng cũng muốn đi, và đã tới Giang Hải rồi." Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói.
"Ồ, đồ đệ ngoan tới rồi, thế thì càng tốt." Hạ Thiên cũng có rất cao hứng, mặc dù khoảng thời gian này hắn có thể song tu với Lam Y Nhân, nhưng mà Y Tiểu Âm thì không để hắn dễ dàng toại nguyện, nên vẫn không cách nào thống khoái, nếu như Triệu Thanh Thanh tới đây, đồ đệ ngoan thì tương đối nghe lời, hẳn là có thể miễn cưỡng khiến hắn cảm thấy hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận