Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2669: Trông thì ngon nhưng dùng thì chưa chắc

“Bảo vệ linh mạch, không được để đan đỉnh nổ.”
Đám đạo sĩ nhìn thấy đan đỉnh bay đến, không khỏi sợ hãi, một người trong đó còn xuất ra cả vốn liếng bảo vệ đan đỉnh.
Những người còn lại phân tán bốn phía, có người đuổi theo Trần Huyền Bằng, có người bao vây đám người Hạ Thiên.
“Các ngươi là ai? Tại sao các ngươi dám tiến vào cấm địa linh mạch Chung Nam Sơn chúng ta?” Đạo sĩ áo lam bảo vệ đan đỉnh trừng mắt nhìn đám người Hạ Thiên: “Tại sao các ngươi lại đi cùng tên ác nhân Trần Huyền Bằng?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, khinh thường nói: “Các ngươi âm thầm quan sát lâu như vậy, bây giờ các ngươi lại giả bộ không biết ta. Các ngươi không cảm thấy mình rất ngu sao?”
“Làm càn!” Gã đạo trưởng kia cau chặt cặp lông mày rậm, đưa tay chỉ Hạ Thiên: “Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái đó. Nếu không, ngươi đừng trách ta ra tay vô tình, đưa ngươi vào chỗ chết.”
Thạch Thuần nghe xong, cảm thấy khó chịu, nhịn không được liền nói: “Ngươi cho rằng các ngươi là ai, lại còn bảo giết chết ngay tại chỗ? Các ngươi tưởng rằng trên đời này không còn pháp luật nữa à?”
“Nơi này là Chung Nam Sơn.” Tính tình đạo sĩ mày rậm khá nóng nảy, nghe Thạch Thuần nói, tức giận quát to: “Ta hỏi các ngươi một lần cuối cùng, các ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện nơi này? Còn nữa, mục đích của các ngươi là gì?”
“Bọn họ đều là người tốt.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm giải thích thay đám người Hạ Thiên: “Là ta dẫn bọn họ đến, nhưng về sau lại bị Thôn trưởng Cao đưa đến đây.”
Đạo sĩ mày rậm nghe tiểu đạo cô Niệm Tâm lên tiếng, liếc nhìn cô bé một cái, có chút ngoài ý muốn: “Ta nhớ rồi, ngươi là tiểu đạo cô ở An Tâm Quán. Nói như vậy, đám người kia đến đây là vì chỉ thị của Mạc Thủ Huyền.”
“Sư phụ xấu đã chết.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm lại giải thích: “Bọn họ đã chữa khỏi bệnh cho sư tổ gia gia và ta, sau đó gia gia bảo ta dẫn bọn họ đến chữa bệnh cho cha mẹ ta, còn các các chú bác trong thôn nữa.”
Nơi này là Chung Nam Sơn, địa bàn của Trùng Dương Cung, bọn họ tất nhiên biết sự tồn tại của thôn ẩn tu, cũng biết vì sao bọn họ lại ẩn nấp bên trong Hoạt Tử Nhân Mộ, đối với thôn ẩn tu cũng mắt nhắm mắt mở, lười so đo. Tuy nhiên, linh mạch dưới lòng đất là cấm địa của Chung Nam Sơn bọn họ, tuyệt đối không để người ngoài biết được. Nếu không, hậu hoạn sẽ vô tận.
“Ngươi vừa mới nói cái gì? Sư phụ ngươi đã chết?” Đạo sĩ mày rậm bỗng nhiên phát hiện có chút không ổn: “Sáng nay hắn ta còn đến Trùng Dương Cung nghị sự, tại sao lại chết rồi? Là chuyện khi nào? Mau nói.”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm bị đạo sĩ mày rậm quát đến khóc lớn.
“Người làm gì thế? Hù dọa một đứa bé gái đắc ý lắm sao?” Thạch Thuần ôm lấy Niệm Tâm, đáp lại đạo sĩ mày rậm: “Mạc Thủ Huyền ngu ngốc muốn đối phó chúng ta, kết quả ác giả ác báo, hài cốt không còn. Ngươi còn muốn hỏi cái gì cứ hỏi thẳng chúng ta là được.”
Đạo sĩ mày rậm hừ nhẹ một tiếng, nói với Thạch Thuần: “Các ngươi tốt nhất nói cho rõ ràng các ngươi là ai? Tại sao các ngươi lại đến Chung Nam Sơn, tại sao lại xuất hiện bên trong cấm địa Chung Nam Sơn chúng ta?”
“Xem ra đạo sĩ ngươi nghe không hiểu tiếng người.” Thạch Thuần nhếch miệng: “Nhưng không sao, bổn cô nương sẽ trả lời ngươi mấy vấn đề này.”
“Thứ nhất, chúng ta là ai chẳng liên quan đến ngươi. Các ngươi đừng nên xen vào.”
“Thứ hai, chúng ta được mời đến Chung Nam Sơn. Cái này ngươi có thể tự mình thăm dò.”
“Thứ ba, vì sao chúng ta lại ở đây, ngươi nên hỏi cái người bên trong đỉnh kia chứ không phải hỏi chúng ta.”
“Được rồi, ta đã trả lời xong, ngươi hài lòng chưa?”
Thạch Thuần cười hì hì, nói với đạo sĩ mày rậm.
Đạo sĩ mày rậm không khỏi giận tím mặt, chỉ vào Thạch Thuần mà mắng: “Ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng, sắp chết đến nơi mà còn ở đó to miệng. Xem ra, nếu ta không để cho các ngươi nếm thử chút lợi hại, các ngươi hoàn toàn không biết mình đã mạo phạm cái gì.”
Hạ Thiên bất mãn nhìn gã đạo sĩ: “Ngươi chú ý giọng điệu khi nói chuyện với chúng ta, nếu không, đừng trách ta đánh ngươi đấy.”
Gã đạo sĩ mày rậm không nhìn Hạ Thiên, quát to với những đạo sĩ khác: “Các đạo sĩ khác nghe lệnh, các ngươi hãy bắt những người này về Trùng Dương Cung thẩm vấn cho ta. Nếu người nào dám phản kháng, giết chết ngay tại chỗ.”
Hạ Thiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Trên đời này có một loại người ngu, đã nghe không hiểu tiếng người lại còn không biết nói chuyện.”
“Tỷ phu, ngươi còn khách sáo với bọn họ làm gì?” Thạch Thuần dứt khoát nói: “Chúng ta đánh bọn họ nằm thẳng cẳng, đến lúc đó bọn họ tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Dõng dạc quá nhỉ.” Gã đạo sĩ mày rậm hoàn toàn không để đám người Hạ Thiên vào mắt: “Nếu là như thế, bần đạo sẽ dạy cho các ngươi một bài học trước.”
Lời còn chưa dứt, gã đạo sĩ mày rậm bỗng nhiên vung đại bào, như một con cú vọ bay lên không trung, mấy chục luồng hàn quang chém xuống đám người Hạ Thiên.
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Đây chính là kiếm khí. Xem ra, gã đạo sĩ kia không đơn giản. Chúng ta tránh trước đi.”
“Nhìn qua đúng là lợi hại.” Thạch Thuần không phục: “Nhưng có khi trông thì ngon nhưng dùng lại không được. Tỷ phu, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Chẳng ra sao cả.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chúng ta cũng chẳng cần tránh. Bọn chúng chẳng đánh trúng người chúng ta được đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận