Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3576: Cả người lẫn hộp cũng chưa đến năm cân sáu lượng

“Lão Đổng, mau cứu ta.”
Lần này, Nhiếp Vân Thiên thật sự sợ hãi. Ông ta dùng chút khí lực sau cùng rống lên một câu, sau đó không một tiếng động.
“Lão Nhiếp.”
Giữa không trung vang lên tiếng gầm giận dữ, lập tức có một lão giả vóc người cao lớn không râu hoành không vọt thẳng vào biệt thự, đến trước mặt Nhiếp Vân Thiên.
“Mau há miệng, nuốt xuống.” Người này lấy ra một viên thuốc, bóp miệng Nhiếp Vân Thiên ném vào.
Cũng may Nhiếp Vân Thiên vừa tắt thở không bao lâu, cổ họng vẫn còn sức, có thể nuốt xuống. Tiếp theo, một cảm giác thanh mát lan khắp toàn thân. Ông ta kêu lên một tiếng, hơi thở xuất hiện lại.
“Lão Đổng, cảm ơn ngươi. Nếu không, hôm nay ta đã chết ở đây rồi.” Nhiếp Vân Thiên thở hổn hển một hồi, sau đó vận khí yếu ớt nói lời cảm ơn.
Người đến thản nhiên nói: “Chúng ta giao tình mấy chục năm, còn nói lời cảm ơn gì nữa.”
Nhiếp Vân Thiên há miệng định nói cái gì đó, người tới đưa tay ngăn lại: “Chuyện nơi này cứ giao cho ta. Ta ngược lại muốn xem xem là tiểu bối Nhiếp gia nào lại đại nghịch bất đạo như vậy, ra tay với gia chủ?”
“Ngươi là tên ngốc xuất hiện chỗ nào vậy?” Hạ Thiên hỏi một câu.
Lão giả không râu hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Ta là gia chủ Đổng gia Tam Thanh Sơn, Đổng Trọng Quốc, ngươi là phòng nào của Nhiếp gia, lại dám ngoi đầu lên nói chuyện với ta.”
“Ta không phải họ Nhiếp.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Đổng Trọng Quốc nghe xong, nhướng mày nói: “Ngươi hình là tiểu tử khác họ muốn tiêu diệt Nhiếp gia mà lão Nhiếp đã nói?”
“Diệt Nhiếp gia? Chẳng hứng thú.” Hạ Thiên uể oải nói: “Ta chỉ giúp vợ tiếp viên hàng không thôi. Nàng ấy muốn làm gia chủ Nhiếp gia, ta đương nhiên phải giúp nàng ấy thanh trừ chướng ngại.”
“Thì ra là ngươi.” Ánh mắt Đổng Trọng Quốc hiện lên sự tức giận: “Chỉ là họ khác mà cũng muốn nhúng chàm cuộc tranh giành gia chủ Nhiếp gia, đúng là không biết sống chết, cũng không ước lượng mình có bao nhiêu cân lượng.”
Hạ Thiên cười nói: “Không cần ước lượng, ta cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng. Ngược lại ngươi đấy, chờ lát nữa, khả năng cả người lẫn hộp cũng chưa đến năm cân sáu lượng.”
“Ngươi không phải cũng người khác họ đấy thôi, ngươi cũng muốn đến đây nhúng chàm?” Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được châm chọc: “Tại sao ngươi cũng không ước lượng mình một chút?”
“Khốn kiếp.” Đổng Trọng Quốc giận sôi lên: “Các ngươi tính là thứ gì chứ, cũng xứng đánh đồng với ta.”
Nhiếp Vân Thiên nghỉ ngơi một hồi, lấy lại khí lực, nói với Đổng Trọng Quốc: “Lão Đổng, đừng nói nhảm với bọn họ nữa. Bọn họ đều là hạng người miệng lưỡi bén nhọn, ngươi nói không lại bọn họ đâu, cứ phế thẳng bọn họ đi, thay ta thanh lý môn hộ Nhiếp gia là được.”
“Các ngươi nghe thấy không? Gương mặt Đổng Trọng Quốc lộ ra vẻ ngạo nhiên, hùng thị mọi người: “Lão Nhiếp là gia chủ Nhiếp gia, ông ấy ủy thác toàn quyền cho ta thanh lý môn hộ, các ngươi còn lời gì để nói không.”
Ninh Nhụy Nhụy cười nói: “Đáng tiếc, bây giờ ông ta không còn là gia chủ nữa. Hiện tại gia chủ Nhiếp gia là Nhiếp Tiểu Lý.”
“Nhiếp Tiểu Lý?” Đổng Trọng Quốc dường như có chút quen tai đối với cái tên này, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì hoàn toàn không có ấn tượng: “Ai là Nhiếp Tiểu Lý?”
Nhiếp Tiểu Lý cũng không lùi bước, đứng thẳng dậy: “Ta chính là Nhiếp Tiểu Lý, Nhiếp Vân Thiên là gia gia của ta.”
“Một nữ nhân cũng xứng là gia chủ một gia tộc? Đúng là làm loạn.” Đổng Trọng Quốc khinh thường hừ lạnh, sau đó nói: “Bốn mươi năm trước lão Nhiếp đã là gia chủ, ông ấy không phải thì ai phải? Ai dám nói ông ấy không phải? Ai xứng nói ông ta không phải? Chỉ dựa vào đám tiểu bối các ngươi, đám họ khác?”
“Ông ta đích thật không phải.” Lão đạo sĩ một lần nữa bước ra khỏi hàng, ủng hộ Nhiếp Tiểu Lý: “Vị trí gia chủ của Tiểu Lý cũng không phải tùy tiện chỉ định, mà là do chín vị tộc lão cùng nhau bỏ phiếu tuyển chọn. Dựa theo tộc quy Nhiếp gia, nàng ấy chính là gia chủ tân nhiệm.”
Lúc này, Đổng Trọng Quốc đưa mắt nhìn lão đạo sĩ, không khỏi giật mình: “Ngươi là lão tứ Nhiếp Vân Mộng. Nhiều năm không gặp, tại sao lại luân lạc đến bộ dạng này rồi?”
“Vậy thì ngươi phải hỏi người mà ngươi kết bái chi giao đó.” Lão đạo sĩ cười khẽ: “Tuy nhiên, ông ta cũng niệm tình cũ mà không giết ta. Nếu không, ta thật sự không sống đến ngày hôm nay.”
Nhiếp Vân Thiên không kiên nhẫn nói với Đổng Trọng Quốc: “Lão Đổng, ngươi nói mấy lời đó đối với bọn họ cũng vô dụng thôi. Ta mời ngươi đến đây cũng không phải để ôn chuyện trời đất, ngươi cứ giết bọn họ cho ta. Bất luận là trà hay là Trường Xuân Đan, hàng năm ta đều cung cấp gấp đôi cho ngươi.”
“Tại sao ngươi lại nói như vậy? Đổng Trọng Quốc ta là người tham lam sao?” Đổng Trọng Quốc tức giận trừng mắt nhìn Nhiếp Vân Thiên, mặt không giận tự uy: “Ta không quen nhìn loại loạn thần tặc tử, đại nghịch bất đạo như các ngươi. Nếu để bon họ được như ý muốn, về sau đại tộc thế gia còn đăt chân như thế nào nữa.”
“Nói nghe êm tai quá, còn không phải vì chút lợi ích đó sao?” Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được liền vạch trần: “Tất cả đều bày ra ngoài ánh sáng, còn giả bộ gì nữa.”
“Lớn mật.” Mặt Đổng Trọng Quốc đỏ lên, đưa tay đánh về phía Ninh Nhụy Nhụy.
Là một đại thủ ấn.
Chưởng thế mãnh liệt, uy phong lẫm liệt.
Đi đến đâu, mặt người ta đều đau nhức đến đó.
“Nhụy Ngụy tỷ, cẩn thận.” Nhiếp Tiểu Lý cả kinh kêu lên.
Hạ Thiên bình tĩnh nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, không cần lo lắng. Mặt hàng này không phải đối thủ của tiểu muội chân dài.”
Quả nhiên, Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy một chưởng này, không hề có ý định lùi bước, đôi chân dài như roi quét ngang đến.
Chỉ một khắc đã đạp rách chưởng thế của đối phương, đạp ngay mặt Đổng Trọng Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận