Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3292: Ta là người luôn lấy lý phục người

“Bây giờ?” Hoa Ánh Lục ngẩn người ngay tại chỗ: “Bây giờ làm sao xin chỉ thị?”
Hạ Thiên cũng không nhìn nàng, chuyển lực chú ý của mình sang hai vị khách đội nón lá vành trúc: “Cho các ngươi hai phút, đủ không?”
Hai người đội nón lá vành trúc nhìn Hạ Thiên, bỗng nhiên cả hai đều động, như hai luồng ánh sáng lao thẳng vào tim Hạ Thiên.
“Cái gì vậy?” Tô Bối Bối giật mình, không nghĩ đến hai người này lại ra tay với Hạ Thiên. Trong lúc nàng đang định chế phục Hoa Ánh Lục, tránh cho nàng ta giở thủ đoạn, Hạ Thiên lại khoát tay với nàng, ra hiệu nàng đừng nhúc nhích.
Hai luồng ánh sáng xanh đánh trúng lồng ngực Hạ Thiên, toàn bộ tầng cao nhất của cao ốc Thần Y trong nháy mắt chuyển sang màu xanh lục.
Không ít người bên ngoài nhìn thấy được dị tượng, thậm chí còn có người truyền trực tiếp lên trên mạng.
Nhưng mấy loại video này rất nhanh đã bị xóa, hơn nữa dữ liệu trên điện thoại của những người đó cũng bị xóa sạch theo.
Hạ Thiên cũng không trốn tránh, mặc cho hai người hành động, thậm chí còn nở nụ cười giễu cợt: “Xong chưa?”
“Tốt.” Hai người đội nón lá vành trúc lập tức thu tay lại, tất cung tất kính bái Hạ Thiên một cái, sau đó lui về sau hai ba bước.
Tô Bối Bối kinh nghi nhìn Hạ Thiên: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Không làm gì cả.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Bọn họ muốn kiểm tra xem ta có tư cách gặp giáo chủ của bọn họ hay không mà thôi.”
Tô Bối Bối hỏi tiếp: “Thế kết quả đánh giá như thế nào?”
“Bối nha đầu, điều này nàng còn cần phải hỏi sao?” Hạ Thiên nhếch miệng, có chút kiêu ngạo nói: “Nàng xem phản ứng của hai người bọn họ, chẳng lẽ còn không đoán ra được?”
Tô Bối Bối mở to mắt nhìn Hạ Thiên, cũng lười hỏi lại, chuyển sang nhìn hai người đội nón lá vành trúc, chỉ thấy hai người bỗng nhiên ngồi xổm xuống, sau đó hai tay đặt trên mặt đất.
Không bao lâu sau, mặt đất tràn ra giống như nước hồ, bên trong xi măng cốt thép giống như có rong rêu.
Tiếp theo, hai tay bọn họ biến thành rễ chậm rãi chui vào bên trong.
Những chiếc rễ đó phát triển với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nửa phút chúng đã gần như thay thế toàn bộ cao ốc Thần Y.
Đương nhiên, mục đích của hai người này không phải để đánh sập cao ốc Thần Y, mà là để cung cấp một môi trường an toàn cho giáo chủ bọn họ đến.
Hạ Thiên vẫn không lên tiếng, mặc cho hai người bọn họ muốn làm gì thì làm.
“Ngươi gặp giáo chủ của bọn họ làm gì?” Tô Bối Bối hợp thời xích lại gần Hạ Thiên, nhịn không được liền hỏi: “Muốn đánh nhau với người ta?”
“Bối nha đầu, nàng nói sai rồi.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Con người của ta từ trước đến giờ luôn lấy đức phục người, xưa nay không chủ động tìm người đánh nhau. Bạo lực là hành vi không tốt, tại sao nàng cứ nghĩ đến vấn đề đánh nhau như thế?”
Tô Bối Bối im lặng chỉ vào mặt Hạ Thiên: “Người như ngươi cũng nói được mấy lời này, ngươi đúng là mặt cũng không cần.”
“Mặt của ta đẹp như vậy, vì sao lại không cần?” Hạ Thiên nói với Tô Bối Bối: “Tuy nhiên, ta thật không muốn đánh nhau. Ta chỉ muốn tìm giáo chủ của bọn họ tìm hiểu một số chuyện thôi.”
“Không thể hỏi nàng ta sao?” Tô Bối Bối chỉ Hoa Ánh Lục: “Nói không chừng nàng ta biết?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Nàng ta chỉ là giáo chúng trong Hoa Thần giáo, đồ vật biết được nhất định có hạn. Nếu đã muốn hỏi, tại sao không hỏi người có khả năng biết được câu trả lời nhất.”
“Đúng vậy.” Tô Bối Bối hơi lo lắng nói: “Nhưng ta luôn có một loại dự cảm không ổn. Vị giáo chủ kia nhất định không phải là người dễ đối phó.”
“Khó đối phó, vậy thì không hợp nhau.” Hạ Thiên một chút cũng không để trong lòng: “Ta chỉ hỏi hắn ta mấy vấn đề mà thôi. Ta cũng không phải cuồng ma bạo lực, lúc nào cũng bắt lấy người mà đánh một trận.”
Tô Bối Bối mỉm cười hỏi ngược lại: “Ngươi còn không phải sao?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Hạ Thiên không khỏi giơ nắm đấm: “Ta là người lấy lý phục người.”
Lúc này, hai người đội nón lá vành trúc bỗng nhiên thu tay, chậm rãi đứng lên, sau đó lui về phía sau ba mét, nói với Hạ Thiên: “Được rồi.”
Hoa Ánh Lục do dự một chút cũng đứng lên, thối lui hơn ba mét.
“Ta có cần lui về phía sau không?” Tô Bối Bối thấy thế, liền hỏi Hoa Ánh Lục.
Hạ Thiên đưa tay ôm lấy nàng: “Không cần đâu.”
Không bao lâu sau, một luồng khí tức xa xăm tươi mát không biết từ nơi nào xông ra.
Trong nháy mắt tràn ngập cả tòa cao ốc Thần Y.
Người nào ngửi được mùi khí tức này cũng đều cảm nhận tâm hồn thanh thản, có ảo giác giống như đang phiêu bạt trên đồng cỏ.
Tiếp theo, khắp tòa cao ốc Thần Y đều nở hoa.
Cao ốc đúc từ xi măng cốt thép, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một màu xanh biếc dạt dào đã tràn ngập, mùi hoa thơm nức cả mũi.
“Được rồi, mau ra đây đi, đừng lãng phí thời gian nữa.” Hạ Thiên mất kiên nhẫn, nhìn bồn hoa chất đống trước mặt hắn, bất mãn nói.
Bồn hoa cao nửa thước bỗng dưng xuất hiện một thân ảnh, là một nam tử trẻ tuổi, gương mặt tuấn dật, khí độ bất phàm.
“Chính là ngươi muốn gặp bổn quân?” Nam tử tuấn dật mở mắt, lộ ra ánh mắt màu xanh lục, lạnh nhạt hỏi.
Hạ Thiên móc móc lỗ tai: “Đúng, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận