Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2658: Không đủ kinh nghiệm thực chiến

“Không có gì là thứ nhất thứ hai cả.” Hạ Thiên buồn bực: “Chỉ có những người không đủ kinh nghiệm thực chiến mới như vậy, hoặc áo tàng hình của bọn họ còn có điểm kỳ quái khác.”
“Không phải đã nói ngươi không được mắng ta sao?” Thạch Thuần có chút không vui.
Hạ Thiên hỏi ngược lại: “Ta có câu nào mắng ngươi không?”
“Cái câu kinh nghiệm thực chiến không đủ đấy.” Thạch Thuần nhăn mũi: “Ta còn không rõ ngươi sao, ngươi chắc chắn đang nói đến ta.”
Hạ Thiên gật đầu: “Nói ngươi cũng đúng mà.”
“Được, ta thừa nhận.” Thạch Thuần khoát tay: “Nhưng điều này cũng rất bình thường. Ta không giống như ngươi thường xuyên đụng phải mấy chuyện biến thái. Chém chém giết giết, ngươi làm hợp hơn ta.”
“Đương nhiên.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Các ngươi chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được, những chuyện còn lại giao cho ta xử lý.”
Thạch Thuần nghe được mấy lời tùy ý nhưng cố ý của Hạ Thiên, nhịp tim bỗng nhiên tăng lên. Đó là một cảm giác cực kỳ vi diệu. Nếu Hạ Thiên nói thẳng với nàng, nàng nhất định sẽ không tin, tất nhiên cũng chẳng cần hùa theo. Nếu Hạ Thiên nói với người khác, nàng cũng chỉ hâm mộ mà thôi.
“Tỷ phu, ngươi thật tốt.” Thạch Thuần bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, hôn lên môi hắn một cái, cười hì hì nói.
Hạ Thiên ngẩn ra, sau đó đưa tay lau sạch nước bọt trên mặt: “Ngươi làm cái gì vậy? Bị điên à, tự dưng lại đi chiếm tiện nghi của ta?”
“Đây là phần thưởng dành cho ngươi.” Thạch Thuần thản nhiên nói.
“Phần thưởng?” Hạ Thiên lắc đầu, thành thật nói: “Cho ta thứ mà ta muốn, đó mới gọi là phần thưởng.”
Cái đầu nhỏ của Thạch Thuần bỗng nhiên nghĩ đến một hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi, mặt đỏ lên: “Tỷ phu, ngươi đúng là háo sắc, khó trách Nhụy Nhụy tỷ và Bối Bối tỷ luôn nói ngươi lưu manh. Ngươi thật sự không cứu vãn nổi. Ta đã nói sớm muộn gì cũng là của ngươi, ngươi lại còn nôn nóng như vậy, ngươi quá đáng ghét.”
Nói xong, Thạch Thuần đẩy Hạ Thiên một cái, sau đó chạy về phía trước.
Hạ Thiên khó hiểu: “Ta còn chưa nói ta muốn cái gì, tại sao ta lại biến thành lưu manh, là háo sắc chứ?”
Thạch Thuần đã chạy xa, hoàn toàn không nghe hắn nói những lời này, hoặc nghe được cũng cho rằng Hạ Thiên đang giả bộ.
Một lát sau, Hạ Thiên dường như hiểu ra. Hắn thật sự bó tay: “Phụ nữ thật là, bất luận lớn hay nhỏ đều thích suy nghĩ những thứ kỳ quái.”
“Ngươi nói sai rồi, thật ra suy gnhĩ của phụ nữ vô cùng đơn giản, chẳng có gì lạ, chỉ có ngươi là kỳ quái thôi, tiểu nam nhân à.” Một giọng nữ bỗng nhiên vang lên giữa không trung, rất có mị hoặc của một người phụ nữ trưởng thành nhưng lại có sự lạnh lùng khiến người ta lạnh thấu xương. Nghe nàng ta nói xong, người nghe thật sự không hiểu rốt cuộc là nàng ta đang giải thích cho phụ nữ hay là đang đùa giỡn Hạ Thiên.
“Nếu chúng ta không quen nhau, ngươi gọi ta là soái ca hoặc thần y.” Hạ Thiên khá khó chịu: “Ta ghét người khác gọi ta là tiểu nam nhân, bởi vì ta tuyệt không nhỏ, thậm chí còn lớn đến mức ngươi phải sợ.”
“Ha ha, soái ca, với cái diện mạo này của ngươi, hình như có chút không xứng.” Giọng người phụ nữ đó vang lên lần nữa: “Tỷ tỷ ta tung hoành tình trường nhiều năm, gặp qua soái ca không đến một ngàn cũng có tám trăm. Ngươi thật sự không đủ trình với hai chữ soái ca.”
“Bởi vì phẩm vị của ngươi có vấn đề.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta chẳng những là soái ca, hơn nữa còn là đệ nhất soái ca trong thiên hạ. Những soái ca mà ngươi gặp trước kia không có khả năng đẹp trai như ta, ngay cả một phần trăm đẹp trai của ta cũng không bằng.”
Người phụ nữ kia bật cười ha hả, dường như khá thích thú với Hạ Thiên: “Ngươi thật đáng yêu. Ta rất thích người tự tin, nhất là người tự tin đến duy ngã độc tôn như ngươi. Ta còn chưa cảm nhận được suất khí của ngươi, nhưng mị lực của ngươi lại khiến tỷ tỷ ta động tâm.”
“Tốt nhất ngươi đừng có xưng tỷ tỷ với ta.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Nghe giọng nói của ngươi, ngươi ít nhất cũng thuộc hàng bà cô bà thím. Thuận tiện nói một câu, ta có mị lực cũng là chuyện của ta, ngươi không nên động tâm, bởi vì ngươi hoàn toàn không xứng với ta.”
“Này soái ca kia, mắng người khác thì không nên vạch khuyết điểm của người ta. Tại sao ngươi lại đâm dao vào tim tỷ tỷ chứ?” Giọng nói của người phụ nữ kia càng thêm mị hoặc, thậm chí còn có chút điềm đạm đáng yêu. Nếu là đàn ông bình thường, đoán chừng lúc này đã bỏ vũ khí đầu hàng. Đáng tiếc, Hạ Thiên không phải người bình thường.
“Đã là lưu manh thì đừng giả bộ đáng thương, nghe buồn nôn quá.” Hạ Thiên hơi khó chịu: “Nếu ngươi muốn đánh nhau, dứt khoát ra tay đi, đánh một trận thật đã. Còn nếu ngươi muốn mê hoặc ta, sau đó thừa cơ đánh lén, ta khuyên ngươi nên từ bỏ suy nghĩ này đi.”
“Những gì ta muốn nói, ta đều nói hết với ngươi, vậy tỷ tỷ ta… Hai cái này đều không chọn.” Người phụ nữ kia mỉm cười nói: “Ta muốn móc tim của ngươi ra, cất thật kỹ, về sau mỗi ngày đều ôm nó đi ngủ.”
“Bệnh hoạn.” Hạ Thiên ngáp một cái, bước thẳng lên phía trước, chẳng thèm phản ứng đến người đàn bà điên này.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, hắn bỗng cúi đầu xuống, nhìn thấy lồng ngực của mình bị xuyên thủng. Một bàn tay giống như que củi khô thò ra ngoài, cầm trong tay một trái tim vẫn còn đang đập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận