Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2703: Muốn một mẻ hốt gọn

Dưới Chung Nam Sơn, bên trong một đạo quán rách nát, một số người đang thương nghị với nhau.
Điều kỳ lạ là, những người này ở chung một phòng, nhưng diện mạo mơ hồ, ngay cả giọng nói cũng trải qua xử lý, đúng là có chút buồn cười.
“Trường Thanh Sơn Nhân, trong tay người toàn là phế vật, chút chuyện này cũng làm không xong.” Một người mặc áo bào trắng che mặt không kìm được tức giận, mở miệng mắng to.
Ngồi đối diện ông ta là một lão giả mặc thanh bào. Mặc dù không nhìn thấy rõ tướng mạo, nhưng râu tóc lộ ra ngoài lại bạc trắng.
“Thiên Trì Bạch Bào, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi đang chỉ trích lão phu sao?” Lão giả thanh bào không vui quát lại.
Người mặc áo bào trắng hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: “Nói nhảm! Nhiều người như thế, tập kích vào ban đêm, nhưng toàn bộ lại thất bại, ngươi còn muốn lão tử khen ngợi ngươi hay sao?”
Lão giả thanh bào không cam lòng yếu thế mắng lại: “Ngươi cho rằng ngươi không phải phế vật sao? Nếu không phải sát thủ bạch bào ngươi sắp xếp dưới lòng đất không xử lý được Nhậm Đạo Phưởng và tên nhóc kia, chúng ta còn có thể bị động như thế à?”
“Đánh rắm!” Người mặc áo bào trắng tức giận đến mức hất tay chỉ vào lão giả thanh bào mắng to: “Các ngươi không phải không biết tên nhóc kia lợi hại như thế nào? Sát thủ bạch bào dưới tay ta làm sao có thể là đối thủ của hắn? Nếu như sớm biết có tên nhóc kia ở đó, lão tử sẽ không tham gia mấy chuyện lộn xộn này.”
Lão giả thanh bào nói xong, ánh mắt liếc nhìn nữ nhân bên cạnh: “Cho nên, vì sao tên nhóc Hạ Thiên xuất hiện tại Chung Nam Sơn, trước đó chúng ta không nhận được tin tức. Tô cô nương, ngươi có thể cho chúng ta một câu trả lời hài lòng hay không?”
Tô cô nương che cái miệng nhỏ, cười duyên nói: “Hai vị đại lão gia muốn đẩy trách nhiệm lên người một nữ tử yếu đuối như ta sao?”
“Ha ha, nếu ai nhận định Chỉ Tán yêu nữ trong lời đồn là nữ tử yếu đuối, mắt người đó nhất định đã bị mù, đồng thời còn ngu nữa.” Lão ni cô ngồi bên cạnh Tô cô nương bất âm bất dương nói: “Nhưng, tin tức Ẩn Tông trước nay đều do ngươi phụ trách. Bây giờ xảy ra sơ suất, bọn họ chất vấn ngươi cũng là chuyện bình thường.”
“Lão yêu bà ngươi muốn bỏ đá xuống giếng sao?” Tô cô nương khinh thường cười nhạo: “Chỉ sợ tảng đá mà ngươi bỏ xuống giếng, ngược lại sẽ đập nát đầu chó của ngươi.”
Lão ni cô giận tím mặt, chỉ tay vào Tô cô nương: “Thái độ này của ngươi là gì? Ngươi dám dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với ta sao?”
“Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa.” Một người áo đen thở dài, khoát tay nói với mọi người: “Ta gọi mọi người đến là muốn thương lượng làm sao để ứng đối, các ngươi tranh cãi với nhau có lợi ích gì? Có thể khiến Nhậm Đạo Phưởng chết ngay tức khắc sao? Bây giờ quan trọng nhất chính là trước khi Tông chủ xuất hiện, chúng ta phải tận lực bình ổn tình thế, không thể để cho Nhậm Đạo Phưởng phát hiện ý đồ của chúng ta.”
Tô cô nương tức giận nói: “Các ngươi thật sự cho rằng Nhậm Đạo Phưởng là con lừa ngốc sao? Nhiều thuộc hạ bị ông ta bắt như thế, chẳng lẽ ông ta còn không hỏi ra được mấy chuyện thất bại này à?”
“Cái gì là chuyện thất bại?” Lão ni cô dường như đặc biệt nhắm vào Tô cô nương, tức giận nói: “Đây là kế hoạch bá nghiệp của Tông chủ, ngươi lại khinh thường như thế? Mấy năm trước, ngươi chạy đến tìm chúng ta, ta đã cảm thấy ngươi có vấn đề, trong đầu sẽ có suy nghĩ bất lợi đối với Tông chủ.”
Tô cô nương khinh thường liếc nhìn lão ni cô: “Được rồi, lão thái bà, ta biết ngươi có một chân với Tông chủ, không cần thiết chuyện nào cũng ra mặt, giống như sợ người nào đó không biết. Tuy nói lão vật bại hỏa, nhưng phẩm vị của Tông chủ đích thật hơi kém chút.”
“Ngươi nói bậy bạ gì thế.” Lão ni cô tức giận đến mức thuật pháp che giấu diện mạo thiếu chút nữa mất linh, đưa tay muốn đánh Tô cô nương: “Để xem hôm nay ta có xé nát miệng của ngươi không.”
“Đủ rồi.” Người áo đen giận tím mặt. Một luồng sát khí trong nháy mắt tràn ra, khiến đám người còn lại run lên, vội vàng thành thật lại.
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng, không còn ai dám lên tiếng.
Lúc này, lão giả thanh bào không khỏi lên tiếng giảng hòa: “Bây giờ là thời khắc quan trọng, mọi người nên tin tưởng lẫn nhau, hiểu nhau. Bằng không, chẳng những làm hỏng đại sự của Tông chủ, lại còn liên lụy đến tính mạng của chúng ta.”
Giọng nói của người mặc áo bào trắng hòa hoãn xuống, không khỏi hưởng ứng: “Đúng vậy, tán tu thiên hạ là người một nhà, huống chi chúng ta là người của Ẩn Tông, không cần thiết phải phân chia rõ ràng như thế. Việc cấp bách bây giờ chính là tiếp theo nên xử lý đại hội Ẩn Tiên như thế nào. Ta thấy Nhậm Đạo Phưởng sắp xếp địa điểm ở đại điện Trùng Dương cung, tuyệt đối không có ý tốt.”
Lão ni cô vẫn còn chút uất khí khó bình, tức giận nói: “Cái này còn cần ngươi nói đến sao? Nhậm lão tặc nhất định đã biết cái gì đó, muốn một mẻ hốt gọn chúng ta, cho nên ông ta mới đưa ra mệnh lệnh như thế.”
“Ngươi đừng có nói nhảm.” Tô cô nương quay sang nói lão ni cô một câu: “Bây giờ ta muốn hỏi, chúng ta nên làm cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận