Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3979: Đây chính là di ngôn của ngươi?

Tuy nhiên, đám quái vật đó chẳng những không sợ, ngược lại còn tập trung nhiều hơn. Một lát sau, ít nhất đã có mấy ngàn con tập trung lại.
Đám quái vật phát ra tiếng rít gào kỳ quái, nanh vuốt càng thêm sắc nhọn, răng bên trong miệng còn tản ra ánh sáng màu trắng.
“A, có chút thú vị.”
Lúc này, Hạ Thiên mới kịp phản ứng. Đám động vật này quả thật có chút không tầm thường nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Đối với hắn, chó không tầm thường thì cũng vẫn là chó.
Huống chi, đám quái vật đó còn muốn xấu hơn cả chó.
Đám quái vật ngược lại cũng có chút linh tính, biết phối hợp lẫn nhau, đi theo tiết tấu của động vật liên tiếp nhào về phía Hạ Thiên.
Khi nanh vuốt cắn xé còn dẫn phát tia phong tuyền quỷ dị, mơ hồ còn có tiếng xé gió.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi không biết trân quý, vậy thì đi chết đi.”
Ban đầu, Hạ Thiên chỉ muốn phát tiết tâm trạng khó chịu một chút. Bây giờ hắn bị đám chó đó làm phiền, sát tâm cũng đã nổi lên.
Bành.
Một cước đạp ra ngoài, đối phương lập tức như đạn pháo bắn ra khỏi nòng, lùi lại mấy chục mét, đập ngã một đám đồng loại.
Đám quái vật bị đánh trúng, ban đầu còn giãy dụa muốn đứng lên, kết quả chỉ nhẹ nhàng khẽ động, cơ thể đã vỡ ra, hóa thành một đống lưỡi dao nát bấy.
Rất nhanh, đa số quái vật đều biến thành một đống lưỡi dao, không thể tái khởi.
Những con quái vật còn lại rốt cuộc cũng biết sợ, không còn tấn công, chậm rãi triệt thoái về phía sau.
“Sớm như vầy không phải tốt hơn sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng, cũng không muốn để ý đến đám quái vật này. Hắn nhìn chung quanh, đang định chọn hướng để đi.
Lúc này, một âm thanh rất có cảm giác kim loại vang lên: “Ngươi là ai? Tại sao lại dám tự tiện xông vào lãnh địa của bổn vương?”
“Tên ngốc ở đâu ra vậy?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Cái gì vương hay không vương. Muốn chết thì quay lại đây nhanh chóng nhận lấy cái chết, đừng có giả thần giả quỷ nữa.”
Âm thanh kia giận tím mặt, quát mắng Hạ Thiên: “Bổn vương xưng bá Thần Kiếm tàn vực mấy trăm năm, sinh linh ở đây đều lấy bổn vương vi tôn. Ngươi là người phương nào dám bất kính với bổn vương như thế.”
Hạ Thiên nói: ‘Ta là ai, ngươi không có tư cách để biết.”
“Đã như vậy, vậy ngươi đi chết đi.”
Âm thanh kia cảm nhận được sự khinh bỉ trong lời nói của Hạ Thiên, nổi giận quát lớn: “Ngươi để huyết nhục của mình làm thức ăn cho đao kiếm bổn vương đi.”
Tiếp theo, chỉ thấy lưỡi đao kiếm bị tàn phá đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên sống lại, sau đó hình thành thành tượng thần cao mấy chục mét.
“Bổn vương chính là Đoạn Kiếm Vương, thần quản lý khu vực này.”
Tượng thần đao kiếm cự hình tiếp tục phát ra âm thanh đao cắt khó nghe: “Ta chẳng cần biết ngươi là ai, từ đâu mà đến. Nếu ngươi đã mạo phạm bổn vương, ngươi chỉ có thể mang đầu đến chuộc tội.”
Dứt lời, nó khoát tay, mang theo mấy ngàn lưỡi dao giống như tàn ảnh chém về phía Hạ Thiên.
“Cái gì là Đoạn Kiếm Vương Đoạn Tí Vương.”
Hạ Thiên khinh thường, đằng không bay lên, một quyền đánh thẳng vào mi tâm tượng thần cự hình: “Cút sang một bên.”
Bành.
Một quyền này dùng chưa đến bốn thành khí lực,
Đoạn Kiếm Vương chịu một quyền, phát hiện cũng không bị tổn thương gì, không khỏi ngửa đầu mỉm cười: “Nắm đấm thì không gây tổn thương được cho bổn vương đâu. Bây giờ đến phiên bổn vương. Phốc.”
Lời còn chưa nói hết, nó đã há miệng phun ra một ngụm máu.
“Cái này, cái này… không thể nào?”
Đoạn Kiếm Vương mở to mắt, khó có thể tin: “Bổn vương có đao kiếm cương thể, trừ phi là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, bằng không, không ai có thể làm thực thể bổn vương bị thương. Ngươi chẳng qua chỉ là Kim Đan Kỳ, vì sao ngươi lại có thể làm ta bị thương?”
Hạ Thiên cười nói: ‘Ta chẳng thay ai giải đáp nghi vấn cả. Nghĩa vụ giải đáp nghi vấn, ngươi nên đi hỏi Diêm Vương đi.”
“Khoan đã.”
Đoạn Kiếm Vương giật mình, vội vàng lên tiếng gọi Hạ Thiên lại: “Vị đồng đạo này, chúng ta vốn không thù không oán, cần chi phải phân sinh tử chứ?”
“Đây chính là di ngôn của ngươi?” Hạ Thiên hờ hững hỏi.
“Vừa rồi là bổn vương không đúng, bổn vương xin lỗi ngươi.”
Đoạn Kiếp Vương vọt thẳng đến chỗ Hạ Thiên, một chân quỳ xuống: “Bổn vương có mắt không biết Côn Ngô Sơn, có nhiều mạo phạm, mong rằng đạo huynh đừng để ý.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Nếu xin lỗi có tác dụng, còn cần cảnh sát để làm gì?”
“Ơ, cảnh sát là gì?”
Đoạn Kiếm Vương mờ mịt nói: “Bổn vương có một pháp bảo tàn phiến. Nếu đạo huynh không chê, ta tặng nó cho ngươi.”
“Pháp bảo tàn phiến?”
Hạ Thiên sửng sốt: “Lấy ra đi.”
Đoạn Kiếm Vương do dự nửa giây, bỗng nhiên há to miệng phun ra một ngọc khí hình bán nguyệt, cung kính đưa đến trước mặt Hạ Thiên.
“Thứ này là gì vậy?”
Hạ Thiên nhìn ngọc khí, cũng không phát hiện thứ này có gì đặc biệt: “Ngươi không phải đang lừa ta chứ?”
“Không thể nào.”
Đoạn Kiếm Vương lắc đầu, lập tức giải thích: “Đây vốn là pháp bảo do Phù Diêu Tiên Tử sử dụng qua, gọi là vòng gì đó, ta cũng chẳng nhớ rõ tên, nghe nói rất lợi hại. Dựa vào cái vòng này, nàng ấy mới có thể chinh chiến mấy tu tiên giới, thu phục một bang khôi thủ ma tộc.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi biên tập nghe rất hay nhưng làm sao ta biết ngươi nói thật hay giả?”
“Cái này…” Con ngươi Đoạn Kiếm Vương đảo một vòng, sau đó nói: “Thật ra, muốn biết thứ này là thật hay giả cũng đơn giản thôi, chỉ cần tìm một vị tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, rót vào một tia kiếp lực là có thể phân ra thật giả.”
Hạ Thiên nghe xong, ngược lại hào hứng, đang định thử thì lại có chuyện phát sinh.
“Lớn mật.”
Một tiếng quát như sấm từ đằng xa truyền đến: “Ngươi dám tự tiên giao pháp bảo tàn kiện cho người ngoài, tội đáng chết vạn lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận