Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2801: Kiếm khách

“Keng!”
Kiếm của nam tử béo còn chưa đụng được đến Kiều Tiểu Kiều, nó đã bị Cố Hàm Sương tiện tay đánh rơi xuống đất.
“Ngươi là ai? Tại sao ngươi dám chen vào việc nhà của Chú Kiếm sơn trang?” Nam tử béo kinh ngạc không thôi nhìn Cố Hàm Sương, vừa thẹn vừa giận: “Có ai không? Người đâu… Á!”
Kiếm của Cố Hàm Sương đã đặt lên vai hắn ta. Nàng thản nhiên nói: “Câm miệng.”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Nam tử béo hoảng sợ nói: “Ta là Tam thiếu gia Chú Kiếm sơn trang. Ngươi dám động đến một sợi lông của ta, các ngươi đều phải chết.”
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Chẳng ai muốn động đến cọng lông tơ của ngươi cả. Ta chỉ muốn ngươi yên tĩnh lại một chút, đừng làm phiền vị tiểu cô nương này nữa.”
“Ngươi, các ngươi…” Ánh mắt nam tử béo đảo qua giữa thiếu nữ, Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương, bỗng cảnh cáo: “Các ngươi không biết tình huống, tốt nhất đừng nên nhúng tay vào chuyện này. Nếu không, các ngươi sẽ hối hận cả đời.”
“Nếu ngươi còn khi dễ tiểu cô nương này nữa, đó sẽ là thời khắc cuối cùng trong cuộc đời của ngươi.” Kiều Tiểu Kiều không mặn không nhạt uy hiếp.
Nam tử béo cảm nhận được mũi kiếm trên cổ sắc đến tận xương, bị dọa đến run rẩy, lắp bắp nói: “Các ngươi không biết nàng ta là ai, cũng không biết tình huống như thế nào, tốt nhất các ngươi đừng nên xen vào chuyện của người khác. Nàng ta còn chưa biết rõ là người, là yêu nghiệt hay là tà ma. Nếu các ngươi dính vào nàng ta, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.”
“Ngươi nói xong chưa?” Kiều Tiểu Kiều lạnh lùng nói: “Ngươi nói xong rồi thì mau cút đi. Nếu không, ngươi mới là người không có kết quả tốt.”
Cố Hàm Sương thu trường kiếm trở lại vào vỏ.
“Các ngươi chờ đó, chuyện này không phải cứ như vậy mà xong đâu. Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Nam tử béo uy hiếp xong, lộn nhào chạy ra xa. Sau khi cảm thấy khoảng cách đã an toàn, hắn ta vẫn không quên chỉ vào thiếu nữ: “Tiện nhân ngươi đừng đắc ý, còn hai ngày nữa, ngươi tốt nhất đừng gây ra chuyện, cũng đừng có suy nghĩ chạy trốn. Nếu không, ngươi sẽ tự gánh lấy hậu quả.”
“Tam ca, ta…” Thiếu nữ muốn lên tiếng giải thích, kết quả nam tử béo sợ Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương lại đánh hắn ta, lập tức xoay người bỏ chạy.
Kiều Tiểu Kiều sinh lòng cảm mến thiếu nữ, vội trấn an: “Ngươi không cần sợ, có chúng ta ở đây, không người nào dám khi dễ ngươi đâu.”
“Đa tạ hai vị tỷ tỷ, nhưng ta thật sự không biết ta là loại người nào, hai vị tỷ tỷ đừng nên tiếp xúc quá nhiều với ta.” Gương mặt thiếu nữ vẫn còn nét kinh sợ. Nàng gật đầu biểu thị sự cảm tạ đối với Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương, sau đó vội vàng rời đi.
Kiều Tiểu Kiều đưa mắt nhìn tiểu cô nương rời đi, đột nhiên thở dài.
“Ngươi muốn giúp cô bé?” Cố Hàm Sương thuận miệng hỏi.
Kiều Tiểu Kiều không gật đầu, chỉ nói: “Trước tiên, chúng ta nên điều tra rõ rốt cuộc cô bé đã gặp phải chuyện gì.”
“Các ngươi tốt nhất đừng nên điều tra. Bằng không, vấp phải trắc trở là chuyện nhỏ, thậm chí còn có thể mất đi tính mạng.” Người lên tiếng là một công tử trẻ tuổi, gương mặt kiên nghị, ánh mắt đầy thần thái, một số người vác trường kiếm đi theo đằng sau lưng hắn ta.
“Ngươi nói vậy là sao?” Kiều Tiểu Kiều quan sát người đến, lập tức tìm ra được tư liệu đối ứng thân phận người này mà Võ Cửu đã cung cấp cho nàng, chính là con trai của Châu Mục Thanh Kiếm Châu, cũng là một trong những nhân tuyển cho vị trí đầu bảng đại hội thử kiếm, Thiết Kiếm công tử Thiết Tử Dương.
Thiết Tử Dương khoanh tay, mỉm cười như có như không: “Các ngươi thật không biết hay giả vờ không biết?”
“Chúng ta đích thật không biết.” Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta đến Thanh Kiếm Châu, đối với chuyện nơi này, chúng ta cũng không biết nhiều.”
“Cũng khó trách.” Sự cảnh giác trong mắt hắn ta giảm xuống, nhưng cũng không giải thích cho Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương biết, chỉ trịnh trọng cảnh cáo: “Các ngươi đừng nên xen vào việc của người khác. Vận mệnh nữ tử bên trong Chú Kiếm sơn trang đã chú định ở cùng kiếm ngay một khắc sinh ra.”
“Ở cùng kiếm?” Kiều Tiểu Kiều không khỏi cười nhạo: “Ngươi nói nghe êm tai nhỉ. Ta thấy chỉ là hiến tế vận mệnh nữ tử vô tội cho một vật chết mà thôi.”
Thiết Tử Dương nghe xong không khỏi cau mày, lạnh lùng nói: “Kiếm không phải vật chết. Ngươi đã đến tham gia đại hội thử kiếm, nhưng ngươi lại bất kính với kiếm như vậy, ngươi không xứng làm kiếm khách.”
“Ta chưa hề nói mình là kiếm khách.” Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói.
Thiết Tử Dương quay sang nhìn Cố Hàm Sương vác theo thanh kiếm: “Nàng ta cũng không phải kiếm khách sao?”
“Ta là kiếm khách nhưng xưa nay ta không câu nệ ở kiếm.” Biểu hiện Cố Hàm Sương lại càng nhạt nhẽo: “Bất luận thần kiếm, tiên kiếm hay kiếm nào khác cũng chỉ là công cụ gánh đạo mà thôi. Để được gọi là thần kiếm, nhất định phải hiến tế tính mệnh người vô tội, như thế nó không xứng đáng là thần kiếm, cùng lắm thì cũng chỉ là tà khí mà thôi.”
“Ngươi đang yêu ngôn hoặc chúng.” Thiết Tử Dương giận dữ, chỉ tay vào Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương, quát lớn: “Ban đầu, ta nghe nói năm nay có hai nữ kiếm tu vô cùng lợi hại, bổn công tử còn cảm thấy vui mừng, thậm chí muốn dìu dắt các ngươi một phen, nghĩ không ra các ngươi lại ô nhục kiếm đạo, quả nhiên một chút cũng không xứng dùng kiếm.”
“Xứng hay không xứng cũng không đến phiên ngươi nói.” Kiều Tiểu Kiều biết Thiết Tử Dương là một fan trung thành của Kiếm đạo, cũng lười tranh luận với hắn ta: “Đao kiếm vốn chỉ là công cụ mà thôi. Tu vi không đủ, đao kiếm luyện có tinh cũng chỉ là gánh xiếc.”
“Làm càn, ngươi còn dám gièm pha kiếm đạo, bổn công tử sẽ giết chết ngươi.” Thiết Tử Dương cố nén giận, đưa tay ra, một thanh đại kiếm quang hoa như nước xuất hiện, sát khí lập tức tràn ngập trong ngoài sơn trang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận