Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4048: Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ

“Hình như đằng trước có động tĩnh.”
Tô Vô Song nhạy bén cảm nhận được cơ thể Hạ Thiên đang thay đổi, gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ bừng lên.
Nói đến, Hạ Thiên là nam nhân đầu tiên thân mật với nàng như thế.
Năm đó, khi nàng còn ở Tiên Vân đại lục, ban đầu nàng chỉ là một thiếu nữ chỉ biết phản nghịch, chỉ biết cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa. Mặc dù cũng có rất nhiều người gọi là công tử thế gia theo đuổi nàng, nhưng nàng đều không vừa mắt.
Đợi đến khi nàng thật sự động tâm, kết quả ngoài ý muốn kết thù với một tu tiên giả. Lúc đó, đám công tử thề non hẹn biển, không rời không bỏ nàng đột nhiên không thấy bóng dáng đâu.
Về sau, nàng chạy trốn đến Phiếu Miểu Tiên Môn, cũng may mắn trở thành đệ tử ngoại môn. Vì sống sót, nàng đành phải liều mạng khổ tu, không dám dành thời gian cân nhắc phương diện tình cảm.
Vất vả lắm mới có được chút thành tựu, cũng có chút danh tiếng trong toàn bộ tiên môn, cũng có cao tầng trong môn cố ý muốn nàng làm đạo lữ.
Chỉ là nàng quá mệt mỏi, một lòng muốn thay đổi cuộc sống. Cho nên, mười hai năm trước nàng đã chủ động tham gia nhiệm vụ đến trái đất tìm kiếm Nguyệt Thanh Nhã.
Lúc đó, pháp trận xảy ra vấn đề, khiến nàng nhục thân tiêu vong, linh hồn tiến vào cơ thể An Tâm.
Nàng vốn định mượn thân xác An Tâm, trở thành một người bình thường, bình yên sống qua một đời.
Chỉ là không nghĩ đến, vận mệnh vẫn không buông tha nàng, cuối cùng vẫn phải gặp lại Hạ Thiên, ngược lại còn có mối quan hệ chặt chẽ hơn với tu tiên.
Cho dù bây giờ tầng giấy mỏng vẫn còn chưa bị phá rách, nhưng nàng biết mình cũng khó thoát khỏi bị Hạ Thiên quấn lấy.
Tuy nhiên, nàng còn chưa chuẩn bị kỹ càng, ít nhất nàng cảm thấy hiện tại chưa thích hợp.
Hạ Thiên không biết, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, trong đầu Tô Vô Song đã lóe lên vô số hình ảnh và suy nghĩ. Hắn mất hứng nói: ‘Vợ Vô Song, nàng nói sang chuyện khác là không đúng rồi.”
“Chờ sự việc lần này kết thúc, chàng muốn thế nào… cũng được.”
Tô Vô Song thấy bàn tay Hạ Thiên nắm chặt lấy cổ tay của nàng, liền tức giận nói: “Chàng nhất định phải bây giờ sao? Phải ở nơi này sao?”
“Ta không nói bây giờ mà."
Hạ Thiên bày ra vẻ mặt vô tội: ‘Ta chỉ muốn nàng hôn ta một cái, coi như phần thưởng, nàng đang suy nghĩ gì thế?”
Tô Vô Song biết tên sắc lang kia đang trêu chọc nàng, liền nói: ‘Không có phần thưởng gì cả, tự xử lý lấy đi.”
“Không có thì không có.”
Hạ Thiên cười nói: “Dù sao vừa rồi nàng cũng đã đồng ý, chờ đến khi ra ngoài, ta muốn thế nào cũng được.”
Tô Vô Song ngẩn cả người, lúc này nàng mới phát hiện nàng bị lừa, liền tức đến mức muốn cắn người.
“Đằng trước quả thật có chuyện. Vợ Vô Song, chúng ta qua đó đi.”
Hạ Thiên không hề xấu hổ ôm lấy eo Tô Vô Song, lướt về một hướng nào đó đằng trước.

Cuối hành lang là một động thiên phúc địa cực kỳ mỹ lệ.
Nơi này linh khí dồi dào, bên trong thiên địa đều là khí tức nồng đậm.
Dãy núi như đảo, treo cao giữa không trung giống như sao trời.
Còn có một dòng sông dài không biết từ nơi nào mà đến, xuyên qua dãy núi, nối liền tất cả cùng một chỗ.
Thạch Thuần từ một hành lang trong đó bước ra, gương mặt tràn ngập sự nghi ngờ.
“Bối Bối tỷ, còn có Y Nhân tỷ đi đâu hết rồi?”
Thạch Thuần cau mũi, bĩu môi nói.
Vừa rồi, bên trong bí cảnh Quy Khư, sau khi khởi động tam giới cộng minh, cánh cửa bỗng nhiên sáng lên ánh sáng màu trắng bỏng mắt, khiến cho các nàng không thể mở mắt ra được.
Tiếp theo, mọi người đều cảm thấy cơ thể không bị khống chế bay vào bên trong cánh cửa. Chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần, người đã xuất hiện bên trong một hành lang.
Thuận theo hành lang, nàng đã đến đây.
Trên đường đi, nàng không gặp bất cứ nguy hiểm gì, cũng không gặp bất kỳ ai.
Thạch Thuần nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó rơi xuống một ngọn núi, cao giọng hô lớn: “Đúng là nhàm chán quá. Bối Bối tỷ, Y Nhân tỷ, mọi người đâu hết rồi?”
Âm thanh của nàng vốn có chút hoạt bát, nhưng sau khi truyền đi lại bị lệch. Cho nên nàng cũng không hô nữa.
Lúc này, từ đằng xa vang lên một giọng nữ nhân: “Chậc chậc chậc, tiểu cô nương, ngươi đang tìm người sao?”
“Là ai? Có ngon thì đừng núp nữa, mau ra đây gặp nãi nãi ngươi đi.”
Thạch Thuần có chút khó chịu ngẩng đầu nhìn bốn phía, kết quả chẳng thấy một ai.
Âm thanh kia khinh miệt nói: “Tiểu cô nương, ngươi từ chỗ nào đi ra thì về lại chỗ đó. Nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể đến.”
“Cái gì gọi là nơi ta không thể đến?”
Thạch Thuần hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói chuyện đúng là không có trình độ. Ta đã đến, mà còn đứng ở đây đấy.”
Âm thanh kia lên tiếng: “Niệm tình ngươi còn nhỏ tuổi, ta sẽ tha cho ngươi một lần, ngươi đừng tự tìm đường chết.”
Tính tình của Thạch Thuần cũng không thua kém Hạ Thiên bao nhiêu, nghe xong, liền cảm thấy khó chịu vô cùng: “Ngươi tốt nhất cút ra đây cho ta. Nếu không, chờ ta tìm được ngươi, ngươi cũng đừng trách ta xử lý ngươi.”
Nữ nhân kia cười khẽ, cao giọng nói: “Tuổi tác không nhỏ, tính tình cũng rất lớn, ngươi có bản lãnh gì có thể đánh ta?”
“Ngươi cút ra đây trước đi.”
Thạch Thuần bóp đôi bàn tay trắng như phấn, hung hăng nói: “Đừng khinh ta còn trẻ, ta đã là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, danh xưng thần quyền vô địch, chung cực sát nhân vương thối pháp cái thế, à, Giang Hải Liễu gia Liễu Hàm.”
Nữ nhân kia chậm rãi bước ra từ một ngọn núi, từ trên cao nhìn xuống Thạch Thuần: “Ồ, nói như vậy, ngươi là người từ giới ngoài vào?”
“Cái gì mà giới ngoài giới trong.”
Thạch Thuần nhảy lên mép bên phải ngọn núi nữ nhân kia đang đứng: “Ngươi là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận