Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2648: Không có bệnh nào mà ta không chữa khỏi

Tiểu đạo cô Niệm Tâm vừa dứt lời, thôn dân đột nhiên trở nên kích động, sắp chuyển sang khuynh hướng sụp đổ.
‘Mọi người đừng hoảng hốt.” Cao đại lão một lần nữa lớn tiếng quát mọi người im lặng: “Ta đã nói từ trước, việc này thật giả còn phải chờ khảo chứng. Thậm chí ta hoài nghi Niệm Tâm bị người ngoài mê hoặc, cố ý đến đả kích chúng ta. Nếu không, tại sao con bé lại dẫn người ngoài về thôn chứ? Lại còn nói với chúng ta những lời này? Ta nghĩ, kẻ cầm đầu nhất định là đám người ngoài kia.”
“Thôn ẩn tu không chào đón người ngoài, mau biến ra ngoài cho chúng ta.”
“Bọn họ sẽ tiết lộ bí mật của chúng ta. Chúng ta nên giết bọn họ đi.”
“Không sai, đám người này muốn chúng ta chết, chúng ta cứ giết chết bọn họ đi rồi tính.”
“Cao thôn trưởng, ngươi lên tiếng đi, chúng ta nghe theo ngươi.”
“Bất cứ kẻ nào tiến vào thôn ẩn tu mà không được phép, người đó sẽ phải chết. Niệm Tâm thông đồng với người ngoài, nhất định cũng sẽ bị phạt.”
“…”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm không nghĩ đến chỉ mấy câu ngắn ngủi của nàng lại khiến cho hàng trăm thôn dân tức giận. Trong nháy mắt, người nào cũng kích động hẳn lên. Nàng không khỏi quay đầu nhìn về phía mẹ của mình, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, bọn họ làm sao vậy? Có vẻ bọn họ không được vui. Là con nói sai cái gì sao?”
“Niệm Tâm, ngươi không nói sai, cũng không làm gì sai.” Thạch Thuần nhịn không được liền nói: “Là đầu óc của cái đám ngớ ngẩn này có vấn đề, nghe người ta nói chỉ có một nửa, hơn nữa còn không có năng lực phân tích.”
“Tiểu cô nương, ngươi nói cái gì?” Lỗ tai Cao đại lão cũng không phải thính bình thường. Ông ta nghe Thạch Thuần nói như thế, phẫn nộ quát: “Ngươi nghe cho kỹ, nơi này không phải là nơi để ngươi giương oai.”
Thạch Thuần nhếch miệng khinh thường: “Ta thích giương oai đấy, ngươi làm gì được ta? Các ngươi đều là loại não tàn, Niệm Tâm còn chưa nói xong, các ngươi kích động cái rắm.”
“Được, vậy lão phu sẽ để con bé nói xong.” Cao đại lão hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn tiểu đạo cô Niệm Tâm: “Ngươi còn lời gì muốn nói thì cứ nói, lão phu tuyệt không phải là người không biết lắng nghe đạo lý. Chỉ cần ngươi nói có lý, không phải bị người ta mê hoặc, ngươi cứ việc lên tiếng.”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm nghe xong, không khỏi giật mình, ngược lại không biết nói gì cho phải.
“Ngươi không nói, lão phu sẽ chủ động hỏi.” Cao đại lão vẫn nhìn chằm chằm Niệm Tâm, chậm rãi hỏi: “Vừa nãy ngươi nói Mạc Thủ Huyền chết rồi, có đúng hay không?”
“Đúng!” Tiểu đạo cô Niệm Tâm nhẹ gật đầu: “Sư phụ xấu đã chết, sư tổ gia gia cũng đã khôi phục bình thường. Chính sư tổ gia gia bảo ta…”
“Được rồi, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái đó.” Cao đại lão cắt ngang lời Niệm Tâm: “Là ai giết Mạc Thủ Huyền? Có phải những kẻ kia hay không?”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm nhìn ba người Hạ Thiên, nhẹ gật đầu: “Là bọn họ giết sư phụ xấu, nhưng mà…”
“Ta đã nói rồi, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái đó, đừng lắm miệng.” Cao đại lão nghiêm nghị quát.
Dù sao Niệm Tâm cũng là một đứa bé, bị những người này ba phen mấy bận hù dọa, rốt cuộc không chịu nổi nữa, cô bé ngồi xổm xuống khóc òa lên.
“Này lão đầu, ngươi có bản lãnh quá nhỉ, chỉ biết hù dọa mấy đứa nhỏ.” Thạch Thuần hơi đau lòng tiểu đạo cô Niệm Tâm, gắt giọng với Cao đại lão: “Ngươi có phải băng đảng của Mạc Thủ Huyền hay không? Ông ta chết, ngươi kích động như vậy làm gì?”
“Đánh rắm! Ẩn tu chúng ta bị phụ tử Mạc thị hại thành như vậy. Chúng ta có mối thù không đội trời chung với hắn ta.” Cao đại lão mắng to: “Nhưng mạng của chúng ta cần dựa vào dược hoàn bí truyền Mạc gia bọn họ mới có thể sống sót. Các ngươi giết hắn ta, chính là lấy mạng của chúng ta.”
“Cho nên đáng đời các ngươi phải chịu khổ nhiều năm như thế, ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu.” Ninh Nhụy Nhụy lên tiếng: “Các ngươi không hỏi vì sao Niệm Tâm lại dẫn chúng ta đến đây, hơn nữa, các ngươi không cần dùng đầu óc cũng phải nghĩ ra được vì sao Khâu lão đạo trưởng lại khôi phục như bình thường, vì sao Niệm Tâm cũng giống như thế? Chẳng lẽ các ngươi ở lâu trong đất, đầu óc thoái hóa hết rồi sao?”
Thật ra, vấn đề mà Ninh Nhụy Nhụy nói cũng là vấn đề mà thôn dân cũng đã nghĩ đến: “Vì sao Khâu quán chủ lại yêu cầu Niệm Tâm dẫn mọi người đến đây?”
“Đương nhiên là để chữa bệnh cho đám ngớ ngẩn các ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng, mất kiên nhẫn: “Chẳng lẽ chúng ta đến đây để ngắm cảnh?”
“Chữa bệnh?” Cao đại lão ngẩn người, đột nhiên ngửa đầu ra sau cười ha hả: “Ngươi dõng dạc quá nhỉ? Tiểu bằng hữu, ngươi cho rằng ngươi là ai? Chứng bệnh điên của chúng ta ngay cả Yêu Y Mạc Vấn Dược cũng trị không hết, chỉ có thể dùng dược hoàn bí truyền giúp chúng ta kềm lại sự đau đớn. Tuy nói cha con bọn họ mượn cơ hội khống chế chúng ta, nhưng dù sao thuốc cũng có tác dụng. Ngươi là cái thá gì mà dám nói trị được bệnh của chúng ta.”
“Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ.” Hạ Thiên hờ hững đáp: “Mấy tên ngớ ngẩn khác trị không hết không có nghĩa là ta trị không hết. Bởi vì trên thế giới này không có bệnh nào mà ta không chữa khỏi.”
“Ta dựa vào đâu mà tin ngươi?” Cao đại lão khịt mũi coi thường Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng đáp một câu: “Ngươi tin hay không liên quan gì đến ta? Tóm lại, ta được Khâu lão đầu nhờ đến chữa bệnh. Người nào đồng ý thì trị, không đồng ý thì thôi, đơn giản!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận