Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3076: Vì sao ngươi không xin lỗi con chó?

“Vậy thì ngươi không cần khách sáo.” A Cửu lạnh giọng đáp lại.
Ánh mắt Lương Tế Dân lạnh dần, giọng nói cũng trở nên âm trầm: “Quả nhiên đều là hạng người minh ngoan bất linh. Vậy ta đành phải bắt các ngươi đưa lên lầu, tìm hiệp hội y giới xử lý.”
“Các ngươi chỉ là một hiệp hội, không có quyền lực chấp pháp.” A Cửu châm chọc.
Hạ Thiên nói: “Hoặc ra tay, hoặc biến, đừng ở đây nói mấy lời vô dụng làm gì.”
“Giết người trước mặt mọi người, ngươi còn không biết hối cãi, còn dám miệng lưỡi rêu rao.” Lương Tế Dân bỗng nhiên hét lớn, cả người đằng không bay lên, giống như một con chim lớn nhào về phía Hạ Thiên: “Nếu ta không trừng phạt ngươi, ngươi còn tưởng Nam Cương ta không người nào… A!”
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Hạ Thiên đã chớp động, quỷ mị đá ra một cước, đạp Lương Tế Dân trở về, ngã chổng vó lên trời.
“Ngươi.”
Lương Tế Dân không nghĩ đến ông ta còn chưa giả bộ thành công, ngược lại còn mất mặt, giận đến đỏ cả mang tai: “Ngươi đúng là khinh người quá đáng. Hôm nay ta không giết các ngươi, Lương mỗ thề không làm người.”
“Không làm người, vậy thì làm chó cũng tốt.” Hạ Thiên cười một tiếng, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm, cách không đâm cho Lương Tế Dân một châm.
Lương Tế Dân cảm giác mi tâm tê rần, không khỏi nổi điên, hai tay hóa trảo, chộp vào cổ Hạ Thiên: “Đi chết đi.”
Một trảo này mau lẹ dị thường. Nếu là người bình thường, hoàn toàn không có thời gian phản ứng, nhất định sẽ bị bắt tại trận.
Đáng tiếc, Hạ Thiên không phải người bình thường.
“A!”
Lương Tế Dân kêu đau một tiếng, phát hiện hai trảo chộp vào mặt của mình. Một cảm giác thiêu đốt mãnh liệt khiến hắn ta kêu đau thảm thiết.
Hiển nhiên, hai tay của hắn ta đã bôi độc dược.
“Ngươi…” Lương Tế Dân như con lừa lười lăn lộn, chạy ra ngoài mấy mét, móc một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, đổ một viên thuốc nhanh chóng bỏ vào trong miệng, sau đó mắng to Hạ Thiên: “Gâu gâu gâu gâu!”
Hắn ta vừa mới nói một chữ, đột nhiên không nói chuyện được nữa, chỉ phát ra âm thanh chó sủa.
“Gâu gâu gâu gâu?” Lương Tế Dân muốn nói: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Hạ Thiên mỉm cười nói với A Cửu: “Cửu nha đầu, nàng nhìn cái tên ngốc này học tiếng chó sủa có giống hay không?”
“Không giống.” A Cửu biết chắc đây chính là tác dụng của một châm vừa rồi.
“Không giống?” Hạ Thiên cau mày, nói với Lương Tế Dân: “Cửu nha đầu nói ngươi học không giống, ngươi còn không mau học cho giống hơn đi. Không đúng, bây giờ ngươi đã là chó, cũng không phải giống hay không giống, nhưng nếu sủa giống sẽ vui hơn.”
“Gâu gâu gâu gâu…”
Quả nhiên Lương Tế Dân không tự chủ được sủa nhiều hơn, âm thanh lại càng giống chó hơn, tứ chi chạm đất, học theo kiểu dáng của một con chó.
Những người có mặt nhìn thấy cảnh tượng này, người nào cũng hít sâu một hơi. Đây là công pháp tà môn gì thế? Lại có thể biến một người sống sờ sờ thành một con chó?
“Tiểu bằng hữu, hãy tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.” Một người từ trên lầu đi xuống, là một lão giả mặc đường trang, khoảng tám mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, bộ dáng tiên phong đạo cốt, rất có phong phạm thế ngoại cao nhân.
Lão nhân mặc đường trang bước xuống lầu, lập tức ném ra mấy chục ngân châm, giải cứu những người đang đứng run nửa ngày trong đại sảnh.
“Là Đường lão tên sinh, đại tông sư y giới.”
“Chúng ta được cứu rồi.”
“Đường lão, ngươi hãy trị tên tiểu tử này đi.”
“Đúng vậy, tiểu tử này thật sự quá ngông cuồng.”
“Dám đối đãi với Lương tiên sinh như thế, ngươi quá sỉ nhục người khác rồi.”
“Hoàn toàn không để y giới Nam Cương chúng ta vào mắt.”
“…”
A Cửu thấy tâm trạng mọi người kích động lên, có chút buồn cười: “Có phải các ngươi đã tính sai trọng điểm rồi hay không? Vừa rồi các ngươi nhận lầm chúng ta thành Bình Giang Song Sát, lại còn ra tay đánh chúng ta, chẳng lẽ các ngươi không nên nói lời xin lỗi trước hay sao?”
“Chúng ta cần chi phải xin lỗi.”
“Đúng vậy, không phải chỉ là một sự hiểu lầm nho nhỏ thôi sao? Các ngươi cũng không nói rõ ràng.”
“Các ngươi mới phải là người xin lỗi, hại chúng ta chậm trễ nhiều việc, thiếu chút nữa bị Bình Giang Song Sát hại chết.”
“Đồ đệ Trương Minh Đà, cho dù thiên đạo vạn quả cũng không đủ, còn muốn chúng ta xin lỗi, ta nhổ!”
“…”
A Cửu nhìn thấy đám người này, người nào cũng không dám đảm đương ngụy quân tử. Tác phong hắc bạch điên đảo này đơn giản khiến người ta muốn buồn nôn.
“Chuyện ở đây, ta đã nghe người ta báo cáo qua.” Lão nhân mặc đường trang phất tay, dừng lại mọi người bàn tán, sau đó nói với Hạ Thiên: “Đây thật sự chỉ là hiểu lầm. Bình Giang Song Sát là bại hoại y giới, người người có thể tru diệt. Bọn họ cũng là người bị hại, đồng thời cũng vì công lý mới tập trung ở đây, dự định vì dân trừ hại, cũng không có lỗi gì.”
Dừng lại một chút, ông ta nói tiếp: “Hai vị đến đây ăn cơm, chỉ vì ngồi sai vị trí nên mới bị bọn họ hiểu lầm, cũng không tính là sai. Như vậy đi, hai bên nói lời xin lỗi với nhau, việc này xem như xong.”
Không thể không nói, địa vị và danh vọng của lão nhân mặc đường trang đích thật rất cao trong y giới Nam Cương. Vừa rồi, đám người kia vẫn còn kích động, mặc dù vẫn không phục nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài.
“Lão đầu, ngươi là ai?” Hạ Thiên cũng mặc kệ người này có danh tiếng hay không, tông sư hay không, vẫn xem ông ta giống như một tên ngốc: “Nếu ngươi ra ngoài dẫm cứt chó, vì sao ngươi không nói lời xin lỗi con chó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận