Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3635: Huyền Thi Giáo

Bạch cốt âm u, ma diễm lẫm liệt.
Nhìn qua vô cùng âm trầm và kinh khủng. Người bình thường chỉ cần nhìn một cái, nếu không bị hù chết, đoán chừng cả đời cũng sẽ gặp ác mộng.
Cũng may, lúc này đã là nửa đêm, cũng không phải bên trong nội thành náo nhiệt.
Nắm đấm bình thường đón nhận đòn tấn công của bàn tay bạch cốt cao mấy thước.
Cho dù ai quan chiến cũng đều cảm thấy thắng bại đã định.
“Ha ha, chỉ là phàm nhân mà dám khiêu chiến với giáo chủ Thánh giáo ta. Đúng là muốn chết.” Gương mặt vị Hạ thần y lộ ra sự ngạo mạn khó mà ức chế, lạnh giọng nói.
Lam Y Nhân cũng đang quan chiến bên cạnh, nghe xong, không khỏi cười lạnh: “Vừa rồi các ngươi còn bị dọa đến mức phải độn địa chạy trốn, nhanh như vậy đã khoác lác rồi sao?”
“Hừ, đây chẳng qua giáo chủ không muốn nghi thức bị các ngươi hủy hoại hoàn toàn, cho nên mới tạm lánh mà thôi.” Hạ thần y cũng không cảm thấy vừa rồi bọn họ bị dọa lui.
Lam Y Nhân cảm thấy có chút buồn cười: “Thế bây giờ nàng ta bị dọa đến bay thẳng thì nói như thế nào?”
“Giáo chủ ghét bỏ không gian nhỏ hẹp, không tiện ra chiêu mà thôi.” Hạ thần y hừ lạnh một tiếng, trong lòng cảm thấy đã thắng chắc: “Vạn Cốt Khô Hồn Chưởng của giáo chủ ta là võ học thượng đẳng, đám phàm nhân các ngươi sẽ không hiểu đâu. Hạ Thiên gì đó chết chắc rồi, bây giờ ngươi quy thuận Thánh giáo ta, có lẽ ta sẽ tha cho cái mạng nhỏ của ngươi.”
“A, thật sao?” Lam Y Nhân thoải mái khoanh tay, hất cằm lên: “Giáo chủ gì đó của ngươi sắp rớt xuống rồi kìa.”
Hạ thần y trừng mắt nhìn Lam Y Nhân: “Ngươi nói bậy… A!”
Lời còn chưa nói hết, một bóng người rơi xuống, nặng nề đập vào người Hạ thần y, đập ông ta thổ huyết ngay tại chỗ, không rõ sống chết.
“Không thể nào. Bổn tọa lại thua ngươi?” Từ đại tiểu thư cũng không thèm nhìn Hạ thần y bị nàng ta rơi trúng, trong ánh mắt chỉ có Hạ Thiên: “Nếu ngươi chỉ là Kim Đan kỳ, không, cho dù ngươi là Phân Thân kỳ, thậm chí Hợp Thể kỳ, ngươi tuyệt đối không thể nào là đối thủ của bổn tọa.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đám ma tộc các ngươi đều rác rưởi như vậy sao?”
“Nếu ở liên minh tu tiên, không, cho dù là không trung sâu vô tận, bổn tọa cũng tuyệt không có khả năng thua ngươi.” Ánh mắt Từ đại tiểu thư tràn ngập oán hận: “Nơi này chỉ là nơi bỏ đi, linh khí mỏng manh, bổn tọa không thể không dùng cơ thể phàm nhân thấp kém như thế để hoàn hồn. Bổn tọa không cam tâm.”
“Nếu như, nếu như…” Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Trên thế giới này không có nếu thư. Ngươi thua thì ngươi chết đi.”
Từ đại tiểu thư sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn giết ta?”
“Loại ngu ngốc như ngươi nhất định là phải xử lý rồi.” Hạ Thiên nói: “Giữ lại các ngươi, nói không chừng các ngươi sẽ đến gây phiền phức cho các bà vợ của ta.”
“Bổn toa là giáo chủ Huyền Thi Giáo, một trong Cực Tiên Mộ Lục Ma Đài.” Từ đại tiểu thư tức giận không thôi: “Ngươi không dám giết ta, ngươi cũng không thể giết ta. Bằng không, ngàn vạn đệ tử trong giáo của ta chắc chắn sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn.”
Lam Y Nhân nói trúng tim đen: “Giáo chủ của các ngươi mà còn bị ông xã của ta xử lý, đám đệ tử thì có thể làm được gì.”
“Cái này…” Từ đại tiểu thư không phản bác được, lập tức thay đổi sách lược: “Chi bằng chúng ta làm giao dịch, bổn tọa cam đoan về sau tuyệt đối không gây phiền phức cho các ngươi, cũng không tính sổ món nợ hôm nay. Các ngươi chỉ cần rời đi là được.”
“Ha ha ha, ngươi đúng là không ngại mất mặt.” Lam Y Nhân lắc đầu: “Không muốn chết thì xin tha là được, còn nói cái gì bảo chúng ta rời đi. Người không biết còn tưởng rằng ngươi thắng đấy.”
Hạ Thiên hiển nhiên cũng không hứng thú nói nhảm với Từ đại tiểu thư, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm, chậm rãi đâm tới mi tâm Từ đại tiểu thư.
“Khoan đã, Hạ, Hạ Thiên, ngươi đừng ra tay.” Lúc này, Từ Hoằng Duệ chạy trở về, quỳ gối trước mặt Hạ Thiên: “Ta quỳ xuống cầu ngươi tha cho con gái ta một con đường sống.”
“Nàng ta không phải con gái ngươi.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Con gái của ngươi đã chết từ trước rồi. Nàng ta chỉ là mượn thi thể con gái ngươi để hoàn hồn mà thôi.”
“Ta biết, ta biết. Nhưng ngươi hãy giữ lại ý thức của con gái ta được không?” Từ Hoằng Duệ do dự một chút: “Chỉ cần thi thể vẫn còn, thần hồn không bị diệt, ta sẽ tìm được cách phục sinh cho nó.”
Ông ta quay sang Lam Y Nhân: “Lam tiểu thư, coi như ta van xin các ngươi. Nếu không có tàn hồn giữ lại, chỉ sợ thi thể của con gái ta chẳng mấy chốc sẽ bị mục nát.”
Lam Y Nhân có chút cảm động. Mặc dù Từ Hoằng Duệ hơi ngu xuẩn một chút, nhưng ít ra ông ta rất thương con gái của mình.
Tuy nhiên, tâm Thánh Mẫu của nàng cũng không phát tác. Loại tà giáo này, chỉ cần lưu lại trong người, chỉ sợ rất có thể sẽ ngóc đầu trở lại.
“Hạ Thiên, ngươi không phải thần y sao? Nếu không, ngươi mau cứu con gái ta giùm với.” Từ Hoằng Duệ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nghĩ đến Hạ Thiên mới thật sự là thần y, hơn nữa còn nghe nói hắn có khả năng cải tử hồi sinh, vì thế liền khẩn cầu: “Chỉ cần ngươi cứu sống con gái của ta, ta sẽ tặng toàn bộ gia sản cho ngươi, một phần cũng không giữ lại.”
“Chẳng hứng thú.” Hạ Thiên một chút cũng không do dự, trực tiếp đâm thẳng một châm vào mi tâm Từ đại tiểu thư.
“A!”
Từ đại tiểu thư còn muốn giãy dụa một phen. Đáng tiếc, vô dụng.
Sau đó, cơ thể của nàng ta tràn ra hắc vụ cuồn cuộn, cơ thể cũng dùng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng nát rửa.
“Linh nhi.” Từ Hoằng Duệ nhào đến, ôm lấy con gái, muốn ngăn cản nàng biến mất.
Rầm rầm.
Bỗng nhiên, trong hắc vụ rơi ra mấy thi thể.
Gần trăm thi thể bị Từ đại tiểu thư chiếm đoạt, toàn bộ đều rơi ra.
“Những người đó đều chết hết rồi sao?” Lam Y Nhân nhìn thấy, da đầu có chút run lên.
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Những người đó vừa chết chưa được bao lâu.”
“Vậy chàng mau cứu bọn họ đi.” Lam Y Nhân vội vàng nói.
Hạ Thiên ngược lại không từ chối, thân hình như quỷ mị chợt lóe lên trong đám nam nữ, sau đó ôm lấy Lam Y Nhân rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận