Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3434: Không ai có thể can thiệp tự do của ngươi

Bốp!
Cái tát vang lên.
Gương mặt người kia nhanh chóng sưng lên, răng trong miệng thiếu chút nữa gãy hết, có thể thấy được lực đạo mạnh đến bao nhiêu.
Nhưng biểu hiện của người đó lại tràn ngập chấn kinh và kinh ngạc. Nàng ta hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại tự tát vào mặt của mình.
Hơn nữa, lực đạo còn mạnh hơn gấp mười lần.
Nam nhân đi theo sau lưng người này cũng khẽ giật mình, không khỏi hỏi thăm: “Đại tẩu, ngươi, ngươi không sao chứ?”
“Tiện nhân ngươi còn dám hoàn thủ?” Người kia không rảnh suy nghĩ, không kịp lau máu ở miệng, chỉ tay vào Nhiếp Tiểu Lý, chửi ầm lên: “Chẳng lẽ ta mắng sai ngươi hay sao?”
Nhiếp Tiểu Lý hơi tức giận nhưng vẫn tâm bình khí hòa, nói: “Đại tẩu, ngươi suy nghĩ kỹ lại đi, ta vẫn luôn ngồi ở đây, hoàn toàn không di chuyển, làm sao mà đánh ngươi được?”
Người kia không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã nói sang chuyện khác: “Ta thấy ngươi da đang bị ngứa, dám ở chung phòng với hai nam nhân kia. Cái này còn ra thể thống gì nữa. Tối nay tổ chức lễ đính hôn rồi, ngươi còn không biết kềm chế như vậy.”
Nghe xong, mặc dù tính tình của Nhiếp Tiểu Lý rất tốt, sắc mặt cũng không khỏi thay đổi.
“Đại tẩu, ngươi nói vậy là có ý gì?” Nhiếp Tiểu Lý cau mày, lạnh giọng quát: “Hạ tiên sinh là bạn của ta, Ninh Thụy Thần là bạn học trước đây của ta. Ta nói chuyện với bọn họ là phạm pháp sao?”
“Ta thấy ngươi đúng là đồ đê tiện, không kềm chế được tính trăng hoa của mình.” Người kia hiển nhiên biết chắc chắn không có chuyện như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn không tha người: “Một cô gái con nhà gia giáo nhưng lại không biết xấu hổ. Nếu để cho Chiêm đại thiếu gia biết được, bỏ ngươi, xem ngươi còn sống như thế nào.”
Ninh Thụy Thần nghe không nổi nữa, hung hăng trừng mắt nhìn người kia: “Ở đâu ra bà tám nhiều chuyện này vậy? Miệng của bà tám ngươi ăn phân đúng không, tại sao nói chuyện lại thúi như thế?”
“Ngươi, ngươi cũng dám mắng ta.” Người kia chấn kinh, chỉ tay vào Ninh Thụy Thần mà nói: “Ngươi, ngươi có biết ta là ai hay không?”
Ninh Thụy Thần thờ ơ đáp: “Ngươi là ai liên quan gì đến ta. Tiểu Lý là bạn của ta, chúng ta nói chuyện với nhau, cần chi quan tâm ngươi. Ta thấy con mẹ ngươi mới là thứ lẳng lơ, đằng sau đi theo ba nam nhân. Các ngươi nhất định đánh xong trận mới đến đây.”
Mặt nữ nhân kia tức giận đến đỏ bừng, chỉ tay vào Ninh Thụy Thần: “Ngươi, ngươi, ngươi ngậm máu phun người.”
Ninh Thụy Thần rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục chọc tức: “Đã già như thế mà còn làm ra ba cái chuyện như vậy, ngươi mới là đê tiện trong đê tiện. Đúng là gừng càng già càng dẻo dai, ngay cả đất cũng có thể hút.”
“Ta, ta, ta…” Nữ nhân kia tức đến mức không biết nên nói cái gì, đành phải quát ba nam nhân đằng sau: “Các ngươi chết hết rồi sao? Cứ đứng đó nhìn ta bị người ta mắng?”
Lúc này, ba nam nhân kia mới hoàn hồn, cùng nhau mắng to Ninh Thụy Thần: “Dám mắng đại tẩu của ta, ngươi đúng là không biết sống chết.”
Ninh Thụy Thần chẳng thèm liều mạng với những người này, núp sau lưng Hạ Thiên, vừa tiếp tục khiêu khích: “Ba người các ngươi mới không biết sống chết, lại làm tiểu bạch kiểm cho một lão bà, mặt mũi nam nhân bị các ngươi làm mất hết rồi.”
“Muốn chết.” Sắc mặt ba nam nhân kia đỏ bừng, nắm chặt nắm đấm muốn đánh Ninh Thụy Thần.
“Đủ rồi. Tất cả dừng lại cho ta.” Nhiếp Tiểu Lý thật sự không thể nhịn được nữa. Nàng đứng lên, quát to yêu cầu ba nam nhân kia ngưng lại.
Ba nam nhân kia hiển nhiên không có địa vị ở Nhiếp gia. Mặc dù nghe theo mệnh lệnh của nữ nhân kia nhưng cũng không dám chống lại ý của Nhiếp Tiểu Lý.
“Ba người các ngươi ăn cơm của ai?” Nữ nhân kia trừng mắt nhìn ba nam nhân mà nàng ta mang đến, bất mãn nói: “Tiểu tạp chủng này vừa rồi mắng ta, các ngươi đánh hắn ta cho ta, đánh thật mạnh. Nếu xảy ra chuyện gì, ta chịu trách nhiệm cho.”
Nhiếp Tiểu Lý lạnh giọng nói với nữ nhân kia: “Đại tẩu, có chuyện gì thì nói thẳng đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Nữ nhân kia trừng mắt với Nhiếp Tiểu Lý: “Cái gì gọi là ta muốn làm gì? Ta thay trưởng bối trong gia tộc đến hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nhiếp Tiểu Lý im lặng. Nàng tất nhiên biết suy nghĩ của trưởng bối là gì, nhưng nàng đã nhượng bộ một lần, thật sự không muốn nhượng bộ lần thứ hai.
Nàng đã thối lui đến bờ vực, chỉ cần lui nữa là sẽ rớt xuống vực sâu không thấy đáy.
Nữ nhân trước mắt đã hoàn toàn đánh mất nhân cách. Rõ ràng lúc trước nàng ta cũng là người bị hại, bây giờ lại hãm hại người cùng cảnh ngộ với mình.
“Vợ tiếp viên hàng không, ngươi không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Hạ Thiên lên tiếng: “Ngươi muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, không ai có thể can thiệp tự do của ngươi. Nếu có, ta chỉ dùng một quyền là có thể đánh nổ đám ngu ngốc đó.”
Lúc này, nữ nhân kia mới để ý đến Hạ Thiên. Nhìn trang phục của hắn, nàng ta mất hết cả hứng dò xét: “Ngươi thì tính cái gì? Ở đây có phần cho ngươi nói chuyện sao? Ngươi cút sang một bên cho ta, nếu không, ta cho ngươi đẹp mặt đấy.”
“Đại tẩu, Hạ Thiên là bạn của ta, ngươi có tức giận thì kiếm ta đây, không liên quan đến hắn.” Nhiếp Tiểu Lý thấy nữ nhân kia giận chó đánh mèo Hạ Thiên, nhịn không được liền nói: “Bên phía gia tộc có ý gì, ta đã biết. Chuyện mà ta đã đồng ý, ta sẽ làm được, chỉ hy vọng bọn họ cũng đừng nuốt lời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận