Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2887: Ngay cả ngươi ta cũng giết!

Đỉnh núi tuyết, một cánh cửa lớn màu vàng óng chậm rãi mở ra.
Kim quang từ trong khe hở chiếu ra ngoài. Dưới ánh sáng của nó, toàn bộ núi tuyết sáng như ban ngày.
Ngay sau đó, một lão giả mặc kim bào từ trong khe cửa bước ra, cầm trúc trượng trong tay, gương mặt tràn ngập sự giận dữ. Ông ta nheo mắt, sát khí lẫm liệt.
“Đây mới thật sự là sứ giả của Tiểu Tiên Giới?” Tần Bảo Ngọc chỉ cảm thấy lồng ngực trì trệ, cảm nhận được một cảm giác áp bách cường đại, khiến hô hấp của hắn ta không được thoải mái, đầu không dám nhấc lên: “Uy áp này thật sự quá kinh khủng.”
Sắc mặt Trương Chí Thanh tái nhợt, bởi vì hắn ta cũng không cách nào ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn màu vàng óng. Một cảm giác áp bách vô hình đè ép ngạo khí của hắn ta.
“Người của Tiểu Tiên Giới đều không có phẩm vị hay sao?” Hạ Thiên vẫn thoải mái nhìn lão giả mặc kim bài: “Mấy loại quần áo này vốn khó coi, lại còn là màu vàng.”
Lão giả mặc kim bào lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, cố nén giận: “Mới nãy lão phu bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe hay sao?”
“Có nghe.” Hạ Thiên nhẹ gật đầu.
Lão giả mặc kim bào lại quát lớn: “Nếu ngươi đã nghe, vì sao ngươi lại không tuân theo mệnh lệnh?”
Hạ Thiên khinh thường nhìn lão giả mặc kim bào: “Ngươi được tính là cái gì, có tư cách gì ra lệnh cho ta?”
“Lão phu chính là sứ giả kim bào tiên giới, ngôn xuất pháp tùy, đại diện cho ý chí của tiên giới.” Lão giả kim bào càng thêm tức giận, chỉ vào Hạ Thiên mà quát: “Ngươi bất kính tiên sứ, tự tiện giết thí luyện giả, ngươi có biết tội của mình không?”
“Biết cái đầu ngươi đấy, nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta muốn đến Tiểu Tiên Giới, chó ngoan không cản đường, mau tránh ra. Nếu không, ta ngay cả ngươi cũng giết không tha.”
“Lớn mật! Cuồng vọng.” Lão giả kim bào tức giận đến toàn thân phát run: “Nếu là như thế, ngươi cũng đừng trách lão phu vô tình. Ngươi và tông môn của ngươi vĩnh viễn mất đi tư cách tham gia thí luyện.”
Hạ Thiên bật cười: “Cứ tùy ý lấy, cứ tùy ý đoạt. Dù sao ta cũng chẳng có tông môn, cũng không phải thí luyện giả.”
“Ngươi không phải thí luyện giả, vì sao ngươi lại ở đây?” Lão giả kim bào ngẩn ra, không khỏi nghi ngờ: “Tại sao ngươi biết tiên giới sẽ mở cửa hôm nay?”
“Ta đến Tiểu Tiên Giới là vì Cửu nha đầu.” Hạ Thiên lười biếng đáp: “Ngươi tốt nhất đừng nên làm chậm trễ thời gian của ta.”
Lão giả kim bào hừ lạnh một tiếng, quát lớn: “Ngươi cho rằng Tiểu Tiên Giới là nơi nào chứ, ngươi muốn đến thì đến?”
“Tiểu Tiên Giới là nơi nào, ngươi hỏi ta làm gì?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tóm lại, ngươi mau tránh ra, nếu không, ta đánh ngươi đấy.”
“Tốt tốt tốt.” Lão giả kim bào giận quá hóa cười, giơ trúc trượng trong tay lên: “Đầu tiên, ngươi tự tiện giết chết thí luyện giả, bây giờ ngươi lại làm nhục lão phu, còn tự tiện xông vào tiên giới. Ngươi đúng là không biết sống chết. Hôm nay lão phu sẽ dùng trúc trượng dạy cho ngươi biết thế nào là lợi hại.”
Hạ Thiên mỉm cười, đáp lại một câu: “Hy vọng ngươi thật sự lợi hại, chứ không phải chỉ nói suông ngoài miệng.”
“Thiên ca ca, ngươi không được bất kính với sứ giả Tiểu Tiên Giới.” Bạch Tiêm Tiêm hơi lo lắng: “Ngươi còn phải đến đó cứu Cửu tỷ tỷ.”
“Vợ Tiêm Tiêm, không sao đâu.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Đám ngu xuẩn này đầu óc đều có bệnh, lúc nào cũng tỏ vẻ lão đại đối với lão nhị, đúng là muốn ăn đòn.”
“Quỳ xuống cho ta.” Lão giả kim bào bỗng dưng điểm trúc trượng về phía Hạ Thiên, một luồng kim quang bành trướng bao phủ cả ngọn núi tuyết.
Kim quang lóe lên, chỗ đứng của Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm lập tức biến thành một bãi đất trống. Thân ảnh của hai người cũng biến mất không thấy, giống như bị kim quang đốt thành tro tàn.
Dư quang đến, mặc kệ Tần Bảo Ngọc hay là Tiêu Diễm Diễm hay Trương Chí Thanh, trong nháy mắt đều cảm nhận được giống như có một ngọn núi lớn đặt trên đầu mình, buộc cả người phải cúi xuống dưới.
Nhất là Tiêu Diễm Diễm, trọng thương chưa lành, vừa mới khôi phục được linh khí, chỉ có thể cố gắng chèo chống. Kết quả bị cự lực đè ép, nàng ngã xuống đất. Đây không phải quỳ mà là trực tiếp ngã nhào xuống.
“Tiên sứ, ngươi làm vậy là có ý gì?” Tần Bảo Ngọc quỳ một chân, miễn cưỡng chống đỡ, nói với lão giả kim bào: “Chúng ta không hề bất kính với ngươi, vì sao ngươi lại cư xử với chúng ta như thế?”
Lão giả kim bào hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi thân là thí luyện giả, thấy có người giết hại đồng đạo lại không ra tay ngăn cản. Đây cũng là tội, tất nhiên phải chịu phạt.”
“Đáng rắm.” Tính cách Trương Chí Thanh vốn ngông nghênh, đương nhiên sẽ không tùy tiện khuất phục: “Chuyện Hoàng Thiết Thiền mưu hại chúng ta, vì sao ngươi lại không nói đến?”
“Còn dám già mồm, chết đi cho lão phu. ’ Lão giả kim bào gầm thét một tiếng, trúc trượng trong tay một lần nữa đè ép xuống.
Lúc này, Trương Chí Thanh cũng không chịu nổi, cả người nằm trên mặt đất giống như có mười ngọn núi đặt trên lưng, toàn thân trên dưới không chỗ nào có thể động đậy được.
Thậm chí Tần Bảo Ngọc còn phun máu, mắt thấy sắp bị ép đến bạo thể mà chết.
“Hạ Thiên, con rùa đen, vương bát đản ngươi, ngươi còn không mau ra tay cứu ta.” Tiêu Diễm Diễm không nhịn được la lớn: “Nếu lão nương chết, ta có làm quỷ cũng mỗi ngày bò đến cửa sổ của ngươi, khiến cho ngươi và nữ nhân của mình không được yên bình.”
Lão giả kim bào nhếch miệng khinh thường: “Đừng kêu nữa, không ai cứu được các ngươi đâu. Hoàng Thiết Thiền là hậu bối của một vị đại trưởng lão trong tiên giới, các ngươi ngồi nhìn hắn ta bị người ta giết chết, có chết cũng chưa hết tội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận