Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2993: Tứ Tượng Thần Quang Trận

Thiên Ngoại Thiên, đại điện Tiên đế.
Lúc này, bên trong đại điện đột nhiên tập trung trên vạn người, có trưởng lão các trọng thiên, cũng có đệ tử bình thường. Bọn họ vây quanh Tứ Tượng Thần Quang Trận chính giữa chật như nêm cối.
Lẽ ra nơi này vốn là thánh địa tối cao của Tiểu Tiên Giới. Ngoại trừ Tiên đế, cũng chỉ có Chưởng môn các trọng thiên mới có thể tiến vào.
Tuy nhiên, phong ấn Thần Quang Trận các trọng thiên đã bị Hạ Thiên phá hủy. Theo lý, tất cả đệ tử các trọng thiên bên trong Tiểu Tiên Giới đều có thể đi lên.
Thần hồn Tiên đế Huyền Dương vừa diệt, Tứ Tượng Thần Quang Trận bắt đầu bất ổn. Tiếp theo, toàn bộ Tiểu Tiên Giới cũng có dấu hiệu hỏng mất. Tất cả mọi người đều xông lên, muốn nhìn xem có cách gì cứu Tiểu Tiên Giới hay không. Dù sao nơi này cũng là quê hương sinh tồn của bọn họ.
Chỉ là, tu vi của bọn họ thật sự quá thấp. Cho dù tu tiên giả cấp bậc Trưởng lão, vừa tiến vào Tứ Tượng Thần Quang Trận, trong nháy mắt đã bị uy áp khổng lồ của thiên địa đè đến thịt nát xương tan.
“Chúng ta phải làm như thế nào cho phải?”
“Chẳng lẽ Tiểu Tiên Giới nhất định sẽ sụp đổ?”
“Chẳng phải tất cả chúng ta đều chết hết sao?”
“Trời muốn diệt tiên giới rồi.”

“Ai nói Tiểu Tiên Giới sẽ vong.” Từ Côn Luân quát lớn một tiếng, tách mọi người ra, trừng mắt nhìn chung quanh: “Có Từ Côn Luân ta ở đây, Tiểu Tiên Giới không vong được đâu.”
“Ồ, là Từ chưởng môn của Ly Hỏa tiên phái.”
“Quá tốt rồi, bây giờ có tư cách kế nhiệm vị trí Tiên đế, ngoại trừ Ngô chưởng môn thì chính là ông ấy.”
“Đại nạn Ngô Bách Chương sắp đến, đoán chừng không được đâu. Từ chưởng môn mới là hy vọng cuối cùng.”
“Từ Côn Luân, tất cả chúng ta nhờ hết vào ngươi, ngươi mau chế phục Tứ Tượng Thần Quang Trận, trở thành Tiên đế tân nhiệm đi.”
“Đúng, ngươi chính là Tiên đế tân nhiệm.”
“…”
Tiểu Tiên Giới trước kia cũng không phải chưa từng xuất hiện tình huống Tiên đế chết đột ngột, nhưng Tiên đế tiền nhiệm dự cảm thời điểm mình sắp chết, ông ta sẽ lưu lại thần hồn của mình bên trong Tứ Tượng Thần Quang Trận, duy trì giai đoạn giao tiếp giúp Tiểu Tiên Giới ổn định.
Huyền Dương Tiên Đế bởi vì suy nghĩ cá nhân, muốn kéo tất cả mọi người bên trong Tiểu Tiên Giới chôn cùng, không thể không nói khí lượng của ông ta quá nhỏ hẹp, hiếm thấy thế gian.
Vấn đề muốn mạng bây giờ chính là Chưởng môn các trọng thiên đều bị Hạ Thiên xử lý, chỉ còn lại Chưởng môn Ngô Bách Chương của Tập Tiên Viện và Từ Côn Luân của Ly Hỏa tiên phái.
Ngô Bách Chương vốn không còn sống bao lâu nữa, nhưng ông ta dựa vào một châm của Hạ Thiên mới kéo dài hơi tàn. Cho nên, người trước mắt có thể cứu được toàn bộ Tiểu Tiên Giới cũng chỉ có một mình Từ Côn Luân.
Từ Côn Luân vốn đang do dự, dưới sự kích thích của Hạ Thiên, cuối cùng vẫn quyết định bước vào nhận lấy trách nhiệm này.
“Nói hươu nói vượn. Từ mỗ chỉ tận trách nhiệm của một người của Tiểu Tiên Giới mà thôi.” Từ Côn Luân không dám khinh thường, đành phải nói ra chuyện xấu trước: “Nếu thành công, tất cả đều vui vẻ. Nếu thất bại, xin chư vị có trên đường Hoàng Tuyền cũng đừng trách móc ta.”
“Từ chưởng môn yên tâm. Ngươi đang cứu toàn bộ Tiểu Tiên Giới, được hay không, tất cả mọi người đều phục ngươi.”
“Đúng, ngươi có đảm đương như vậy, mọi người làm sao trách ngươi được.”
“Được hay không được, chúng ta cũng sẽ bầu ngươi làm Tiên đế đời tiếp theo.”
“…”
Từ Côn Luân biết mình không thể tin hoàn toàn vào lời nói này, nhưng trước mắt cũng được xem là một sự an ủi. Ông ta đưa mắt nhìn thần quang băng tán trước mắt, linh áp tràn ngập Tứ Tượng Thần Quang Trận. Thở ra một hơi, dưới sự chờ mong của vạn chúng, ông ta chậm rãi bước vào trong trận pháp.
Hizz!
Chỉ vừa mới bước được nửa bước vào trong trận, Từ Côn Luân đã hít sâu một hơi, cảm nhận được bàn chân kia đã không thuộc về mình.
Cũng may, trước đó Từ Côn Luân đã chuẩn bị kỹ càng, cố nén linh áp khổng lồ, cả người tiến vào trong trận, lập tức ông ta cảm thấy giống như có hàng trăm ngọn núi lớn đè xuống đỉnh đầu, vai và các khớp nối cơ thể.
Tất cả xương cốt đều bị ép đến kêu lên kèn kẹt, giống như lúc nào cũng có thể vỡ ra.
Ông ta vừa mới bước vào trận nhãn, còn chưa kịp vận công chống đỡ, đã nghe bốp một tiếng, đầu gối Từ Côn Luân không chịu nổi đầu tiên, khụy xuống.
A!
Từ Côn Luân kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn cố nuốt tiếng kêu thảm thiết trở về. Ông ta vận chân khí bảo vệ cơ thể, vừa thả ra thần hồn vào bên trên trận nhãn Tứ Tượng Thần Quang Trận.
"Phốc, phốc, phốc!"
Kinh mạch trên người Từ Côn Luân liên tiếp nổ tung, không ngừng chảy máu, nhưng ông vẫn đứng nghiêm như cũ, vẫn không ngã xuống.
Lúc này, ông ta mới thật sự cảm nhận được Tiên đế rất khó làm.
Tứ Tượng Thần Quang Trận là trận pháp chèo chống toàn bộ Tiểu Tiên Giới. Uy áp mà nó sinh ra không hề tầm thường, tương đương với mấy trăm ngọn Thái Sơn đè lên người.
Trước kia, ông ta vẫn luôn tự cho rằng cảnh giới của mình chỉ thấp hơn Huyền Dương Tiên Đế nửa bậc. Vì thế ông ta cũng không cảm nhận được Tứ Tượng Thần Quang Trận có bao nhiêu lợi hại, cho rằng chỉ cần xử lý Huyền Dương Tiên Đế là được, chưa từng tốn thời gian nghiên cứu Tứ Tượng Thần Quang Trận.
Bây giờ, ông ta xem như gặp quả báo. Thiếu hiểu biết về Tứ Tượng Thần Quang Trận, Từ Côn Luân không cách nào phá giải trận pháp, chỉ có thể chọi cứng uy áp, sau đó dùng thần trí của mình liên kết với trận nhãn. Chỉ cần thần hồn của ông ta được trận nhãn tán đồng, trên cơ bản có thể lắng lại tai họa sụp đổ lần này của Tiểu Tiên Giới.
“Từ chưởng môn, hãy cố gắng chống đỡ. Tiểu Tiên Giới dựa vào ngươi.”
“Chưởng môn, Tiên đế đời kế tiếp ngoại trừ ngươi ra thì không còn ai khác, ngươi hãy cố gắng đứng vững.”
“Từ lão ca, chỉ là Tứ Tượng Thần Quang Trận, tuyệt không làm khó được ngươi đâu.”
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận