Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3515: Thuận tay nâng cao tố chất cơ thể

“Ngươi thật sự coi mình là thần tiên sao?” Nhiếp Hồng Phi cười lạnh, khinh thường nhìn Hạ Thiên: “Nội tình Nhiếp gia vượt quá sự tưởng tượng của ngươi, không phải phàm nhân như ngươi có thể theo dõi. Ngươi đừng tưởng rằng mình có chút bản lãnh, biết chút y thuật thì có thể vô địch thiên hạ. Nên biết rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ngươi chẳng qua chỉ là một con sâu kiến không có ý nghĩa dưới quần phong mà thôi.”
“Ừm, nói như vậy mới hợp khẩu vị.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cũng chỉ những kẻ ngớ ngẩn tự cho mình hơn người một bậc mới có thể nói giống nhau như đúc, cũng có thể nói không kém chút nào.”
Nhiếp Tiểu Lý cực kỳ khó chịu với thái độ cao cao tại thường của Nhiếp Hồng Phi, lạnh giọng nói: “Coi người khác là sâu kiến, các ngươi thì cao quý. Khó trách lại xem tộc nhân như công cụ để sử dụng.”
“Ta lười nói nhảm với các ngươi. Tóm lại, các ngươi không thể đến giếng đan. Nếu không, các ngươi tự gánh lấy hậu quả.” Nhiếp Hồng Phi tự biết mình không thể thuyết phục được hai người trước mắt, đành phải chuyển sang uy hiếp: “Dám bước vào gần giếng đan nửa bước, các ngươi, bao gồm người nhà của các ngươi đều sẽ bị tộc lão truy sát đến cùng.”
Hạ Thiên khó chịu nhếch miệng: “Mặc dù uy hiếp này đối với ta cũng không bằng cái rắm, nhưng ta từ trước đến nay chán ghét người khác uy hiếp ta và nữ nhân của ta.”
“Hừ, đây không phải là uy hiếp mà là thông báo.” Nhiếp Hồng Phi lạnh lùng, trịnh trọng nhấn mạnh: “Tộc lão đáng sợ như thế nào, Nhiếp Tiểu Lý ngươi hẳn biết rất rõ. Cho nên, ngươi đừng tiến về phía trước nữa.”
Nhiếp Tiểu Lý đã sớm quyết định chủ ý. Lúc này, nàng chậm rãi nói: “Trước kia, ta đã nhượng bộ qua rất nhiều lần, cũng đã nghĩ kỹ rất nhiều lần, thậm chí trốn tránh qua rất nhiều lần. Kết quả, ta đổi lại kết quả như thế nào? Không được gì cả. Các ngươi chỉ được một tấc lại tiến thêm một thước, càng thêm lòng tham không đáy. Không bức tử, các ngươi hoàn toàn không bỏ qua. Cho dù bức tử, các ngươi cũng không hề có chút áy náy, sẽ còn cảm thấy lãng phí mấy chục năm ăn cơm.”
Nhiếp Hồng Phi cau mày, ý thức được Nhiếp Tiểu Lý sẽ nói gì tiếp, mí mắt không ngừng run rẩy.
“Cho nên, không lùi, cũng không trốn tránh.” Nhiếp Tiểu Lý ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị: “Ban đầu, ta chỉ muốn đến xem vườn trà có vấn đề gì, thuận tiện xem giếng đan. Bây giờ, ngươi cứ ngăn cản ta, ta ngược lại nhất định phải đến đó xem một chút, xem nơi đó rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.”
Sắc mặt Nhiếp Hồng Phi lạnh xuống, âm trầm nói: “Nếu ngươi đã nhất định muốn chết, ta cũng không ngăn cản ngươi. Ngươi nhớ kỹ, sau khi xem xong, ngươi đến sườn núi nhặt xác cho mẹ của ngươi, còn có em gái ngươi nữa.”
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng không cần lo lắng.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Có tiểu muội chân dài ở đó, bọn họ không có chuyện gì đâu.”
Nhiếp Tiểu Lý gật đầu: “Ta tin tưởng Ninh tỷ tỷ.”
“Hừ, đúng là một đám phàm nhân chưa thấy qua việc đời.” Nhiếp Hồng Phi cười lạnh, nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Mặc dù gia chủ không có ở đây, nhưng có lão phu nhân. Các ngươi tưởng lão phu nhân là người bình thường sao? Bà ấy là phó hội trưởng tộc lão. Cao thủ chết dưới hạt táo của bà ấy hằng hà sa số.”
Lời còn chưa nói hết, điện thoại của Nhiếp Hồng Phi vang lên. Hắn ta móc điện thoại ra xem, lập tức ngẩn cả người: “Cái này, cái này… không thể nào.”
Nhiếp Tiểu Lý nghi hoặc nhìn Hạ Thiên.
“Vợ tiếp viên hàng không, chẳng có gì hay đâu.” Hạ Thiên cười nói: “Đơn giản, lão thái bà mà hắn ta cậy vào đã chết, trong tay không còn lá bài tẩy.”
“Lão phu nhân… tại sao lại chết?” Sau khi Nhiếp Hồng Phi xem xong tin tức, sắc mặt thay đổi, kinh nghi bất định: “Không thể nào, nhất định tin tức đã gửi sai.”
Hạ Thiên thuận miệng giễu cợt: “Mấy tên ngốc đều như thế, không thể nào tiếp thu hiện thực.”
“Ngươi.” Nhiếp Hồng Phi tức đến mức nghẹn lời, đầu óc quay cuồng, cuối cùng quyết định đến đó xem sao. Hắn ta chỉ tay vào Nhiếp Tiểu Lý và Hạ Thiên: “Hừ, ta đến đó một chuyến. Cho dù xảy ra vấn đề thật, ta cũng sẽ kịp thời bóp chết. Cuối cùng, ta khuyên ngươi một câu, bây giờ dừng bước thì còn giữ được mạng sống. Ta cũng có thể nói giúp các ngươi với gia chủ. Nếu không…”
“Không cần nếu không…” Nhiếp Tiểu Lý trực tiếp ngắt lời: “Ngươi cũng đừng đến đó làm loạn thêm.”
Nhiếp Hồng Phi cảm thấy không ổn: “Ý của ngươi là gì?”
“Chính là ý này…” Nhiếp Tiểu Lý bỗng dưng vọt đến trước mặt đối phương, một quyền đánh tới.
“Ha ha, ngươi có thể ra quyền. Hôm nay ta xem như mở mang tầm mắt.” Nhiếp Hồng Phi còn tưởng rằng Nhiếp Tiểu Lý là nữ nhân nhỏ yếu không ra gió, gương mặt hiện lên sự khinh thường, ngay cả ý né tránh cũng không có, chỉ khoát tay, hời hợt ngăn cản nắm đấm đánh tới của Nhiếp Tiểu Lý.
Bành.
Một tiếng nổ lớn, Nhiếp Hồng Phi cảm giác cả gương mặt của mình giống như bị tảng đá đập trúng, xương cốt vỡ vụn, cả người bay ra ngoài, ngã vào trong đống bùn.
“Không thể nào?” Nhiếp Hồng Phi từ dưới đất bò lên, gương mặt đau rát. Nhưng cơn đau này còn kém hơn sự kinh ngạc trong lòng: “Từ khi nào ngươi có được khí lực lớn đến như vậy?”
Nhiếp Tiểu Lý có chút ngoài ý muốn. Vừa rồi, dưới sự tức giận, nàng dự định dạy cho Nhiếp Hồng Phi một chút, cũng không cảm thấy mình có thể đánh trúng, ai nghĩ đến một quyền của mình lại có uy lực lớn đến như vậy.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng không cần kinh ngạc.” Hạ Thiên đứng bên cạnh, mỉm cười giải thích: “Vừa rồi khai khiếu cho nàng, ta đã thuận tay nâng cao tố chất cơ thể của nàng. Hiện tại, một quyền của nàng đừng nói đánh bay tên ngớ ngẩn này, có đến mười tên cũng có thể dễ dàng đối phó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận