Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4039: Tiến vào Cực Tiên Mộ (02)

Tuy nhiên, phản ứng của hắn vẫn rất nhanh. Hắn đưa tay đè xuống cái sừng nhọn, quay sang nói với Triệu Vũ Cơ: “Nàng mau kéo bọn họ ra trước.”
Triệu Vũ Cơ ngầm hiểu, một dải lụa từ trong tay áo bay ra ngoài quấn vào người Bạch Tiêm Tiêm và Tô Vô Song, kéo các nàng rời khỏi sau lưng Hạ Thiên.
Chiêu này là nàng học được từ Dạ Ngọc Mị.
Về phần Hạ Thiên, nàng tin rằng hắn nhất định sẽ có biện pháp ứng đối, cũng không cần lo lắng cho hắn.
Cái sừng bỗng nhiên co lại, sau đó lại tiếp tục đâm mạnh.
Hơn nữa còn mang theo cương phong mãnh liệt. Sương mù thay đổi trong vài giây, tiến hành cắt chém đám người Hạ Thiên và Triệu Vũ Cơ.
“Còn chưa đủ mạnh đúng không? Đoạn cho ta.”
Tâm trạng Hạ Thiên khá khó chịu, nắm chặt nắm đấm, đập mạnh vào sừng nhọn.
Rống.
Một quyền này đủ mạnh, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của sinh vật không biết tên.
Một giây sau, sợi tơ màu vàng như thủy triều dâng trào đến.
Cho dù Hạ Thiên vận Phiếu Miểu Bộ cũng vẫn không thoát khỏi, bị vô số sợi tơ cuốn lấy, sau đó lôi vào bên trong cánh cửa màu vàng.
“Thiên ca ca.”
Bạch Tiêm Tiêm nhìn thấy tình huống đó, cảm thấy sốt ruột, tháo dây lụa của Triệu Vũ Cơ ra, chạy thẳng vào bên trong cánh cửa.
Triệu Vũ Cơ vốn muốn khuyên can một chút, kết quả đã muộn.
Tô Vô Song rất nhanh vào theo.
“Đi thôi, chúng ta cũng vào trong đó đi.”
Triệu Vũ Cơ thở dài, nói với Thẩm Manh: “Ngươi nhất định phải nghe lời, đừng tự mình chạy đi. Nếu không, ngươi sẽ không biết mình chết lúc nào.”
Thẩm Manh biết tình huống của mình là gì, cười khổ nói: “Không thì ta không đi theo.”
“Khó mà làm được.”
Triệu Vũ Cơ lắc đầu: “Mặc dù ta không biết đám tơ màu vàng đó dùng để làm gì, nhưng chắc chắn thời gian kế tiếp, bên ngoài sẽ khó mà dự đoán hơn cả bên trong. Ngươi không có năng lực tự vệ, tốt nhất ngươi nên đi theo ta.”
Thẩm Manh gật đầu: “Cũng đúng.”
Triệu Vũ Cơ mang theo Thẩm Manh cùng nhau tiến vào trong sương mù dày đặc.
Một lát sau, cung chủ Thiên Cung bỗng nhiên xuất hiện, trầm ngâm một hồi rồi cũng vào theo.
Một lát sau, những thế lực khác bên trong bí cảnh Thiên Cung, còn có tu tiên giả từ bên ngoài vào thám hiểm tầm bảo cũng ngo ngoe vọt vào sương mù màu trắng.
Tiếp theo, cũng không biết có bao nhiêu người bị ép ra.
Nửa tiếng sau, đám tơ màu vàng đang lan tràn nhanh chóng lui về bên trong sương mù dày đặc, sau đó rút vào bên trong cánh cửa màu vàng.
Bí cảnh Thiên Cung cũng theo gót hai bí cảnh khác, dần dần không còn linh khí mờ mịt, biến thành một hang động dưới lòng đất khô cạn bình thường.

Bên ngoài Cực Tiên Mộ.
Tô Vô Song phát hiện mất dấu mọi người. Phía trước chẳng những không thấy bóng dáng của Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm, thậm chí ngay cả vết tích con quái vật không biết kia cũng không nhìn thấy luôn.
Vị trí của nàng là một mộ thất, nhưng không gian cực lớn, có thể tổ chức tiệc cho vạn người.
Bên trong mộ thất lấy tông trắng làm chủ. Bốn vách tường đều có hoa văn điêu khắc phức tạp, cũng có thể là cùng một loại văn tự.
Tuy nhiên, điều này không quan trọng. Dù sao Tô Vô Song cũng chẳng biết chúng.
Bởi vì không biết có cơ quan hay không, Tô Vô Song hơi dựa vào vách tường một bên, chậm rãi tiến vào bên trong mộ thất.
Bốp bốp bốp.
Lúc này, đằng trước truyền đến tiếng đánh nhau.
“Hạ Thiên?”
Tô Vô Song nhẹ giọng kêu một tiếng, kết quả tiếng vang bên kia ngừng lại.
Bầu không khí bên trong mộ thất trở nên vô cùng yên tĩnh, hình như chỉ còn lại tiếng tim đập của Tô Vô Song mà thôi.
Bịch bịch bịch bịch…
Không ổn.
Tô Vô Song sờ lên ngực, phát hiện tim của mình không bị khống chế, càng lúc đập càng nhanh. Bất luận nàng điều tức như thế nào, nàng vẫn không cách nào bình tĩnh lại, giống như tim của nàng bị người khác khống chế.
“Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, tim của ta sẽ bị nổ tung mất.”
Sắc mặt Tô Vô Song đỏ lên, hô hấp cũng càng lúc càng nhanh. Nàng không thể không dừng lại, thậm chí còn rút lui mấy bước.
Khi nàng thối lui về phía sau, tim của nàng đúng là dễ chịu hơn một chút.
Vô thức, nàng lại rút lui thêm một bước, quả nhiên dễ chịu hơn một chút.
Cứ như vậy, sau khi rút lui bảy tám bước, Tô Vô Song phát hiện nhịp tim của mình đã khôi phục như bình thường, chỉ là trái tim vẫn còn cảm giác bị trói buộc như có như không.
Tô Vô Song là tu tiên giả, rất không thích cảm giác bị người khác khống chế. Nàng gia tăng thêm một đạo khí phòng ngự, uống thêm đan dược Dạ Ngọc Mị đã chuẩn bị cho mọi người trước đó, một lần nữa chậm rãi bước đến.
Bịch bịch bịch…
Quả nhiên, tim của nàng lại bắt đầu nhảy lên theo một tiết tấu quỷ dị.
Tuy nhiên, nhờ có đan dược, nàng cũng không đến mức không cách nào chịu đựng được.
Tô Vô Song dọc theo vách tường, bước nhanh đến góc rẽ. Nàng rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó đang nhìn nàng từ một bên khác của bức tường, giống như chỉ cần nàng dám vượt qua, tim của nàng sẽ nổ tung.
“Chết thì chết thôi.”
Tô Vô Song nghiến răng. Nếu nàng không dám nhìn thẳng vào nguy hiểm, nàng sẽ vĩnh viễn ở trong nguy hiểm.
Phương pháp vượt qua sợ hãi tốt nhất, đó chính là trực diện nỗi sợ hãi.
Nghĩ như vậy, Tô Vô Song lập tức vận Phiếu Miểu Bộ, biến thành một mị ảnh, nhanh chóng vòng qua chỗ rẽ.
Vù.
Quả nhiên, một lưỡi đao từ chính diện lao đến, chém thẳng xuống đầu của nàng.
Tô Vô Song đã sớm có dự liệu, hơi nghiêng người tránh đi một trảm kích như vậy.
Ai biết được đằng sau lưỡi đao lại có thêm mấy sợi tơ màu vàng đính vào sau lưng của nàng, xuyên qua cơ thể, trói chặt trái tim nàng.
Tiếp theo là một tiếng nổ nhẹ.
Bốp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận