Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3324: Tiệm cơm quỷ dị (01)

“Ngươi ăn cơm chưa? Ta mời khách.” Tào Thiển Thiển mặc kệ Hạ Thiên có phản ứng gì, trực tiếp kéo hắn đi.
Hạ Thiên cũng không từ chối, mặc cho Tào Thiển Thiển kéo hắn đi. Mặc kệ người gửi tin nhắn có phải bé ngoan hay không, tuyệt sẽ không bắn tên không đích. Nếu hắn đã không biết nguyên nhân, vậy thì thuận theo tự nhiên. Nói không chừng vấn đề có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là dáng dấp Tào Thiển Thiển rất xinh đẹp, đạt đủ tiêu chuẩn làm vợ dự bị của hắn.
“Tiệm cơm Hòa Bình?” Hạ Thiên đi theo Tào Thiển Thiển một đoạn đường, đến một góc rẽ thì dừng lại. Ở đó có một quán cơm theo phong cách Trung Quốc.
Tào Thiển Thiển mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Đây là quán cơm do thúc thúc của ta mở, cũng là quán cơm lâu đời nhất ở phố người Hoa, buôn bán không tệ lắm, hơn nữa còn là quán cơm duy nhất kinh doanh 24/24. Thúc thúc ta là người rất tốt, thường xuyên giúp đỡ đồng bào gặp khó khăn. Nếu ngươi không có chỗ ở, ngươi cũng có thể ở đây trước.”
Hạ Thiên nhìn thoáng qua quán cơm, thuận miệng nói: “Trong quán cơm của ngươi chết không ít người.”
“Sao?” Tào Thiển Thiển sửng sốt một chút, có chút mơ hồ hỏi: “Ngươi đang nói gì đây? Đây là quán cơm của chúng ta, làm sao mà có người chết? ’
“Tiểu tử, ngươi nói hươu nói vượn gì thế.” Lúc này, một nam nhân mập mạp nặng gần hai trăm cân cầm muôi vọt vào, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi có biết nói chuyện hay không? Ngươi nói quán cơm chúng ta là Thập Tự Pha sao?”
“Thập Tự Pha là thứ gì thế?” Hạ Thiên nghi hoặc hỏi.
Tào Thiển Thiển nhẹ giọng nói với nam nhân trung niên kia: “Lục thúc, hắn vừa từ trong nước đến, vẫn còn chưa quen. Hắn có thể ở lại quán cơm của mình trước, được không?”
“Ngươi lại tìm kẻ lang thang này từ đâu đến thế?” Nam nhân trung niên có chút ghét bỏ: “Chúng ta vốn chỉ buôn bán nhỏ, kết quả còn phải cưu mang miễn phí suốt. Được rồi, ngươi sắp xếp hắn đến phòng 309 tầng ba đi. Ở đó vẫn còn trống, lâu rồi không có ai ở.”
Tào Thiển Thiển mỉm cười quay sang nói với Hạ Thiên: “Thúc thúc ta là người như vậy đấy, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ. Chuyện càng vui ông ấy lại càng tức giận. Mà khi tức giận ngược lại càng cười vui vẻ.”
“Ông ta có bệnh đấy.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
“Tiểu tử, ngươi ăn nói kiểu gì vậy.” Tào bàn tử bỗng nhiên mỉm cười chỉ Hạ Thiên: “Ngươi mới là có bệnh đấy. Mặc kệ ngươi, tóm lại ăn không ở không thì được, nhưng khi đông khách, ngươi phải giúp một tay đấy.”
“Thúc thúc, ngươi đừng giận.” Tào Thiển Thiển thấy vậy, vội vàng giải thích với Tào bàn tử: “Hắn đến tìm bạn gái của mình, khả năng tâm trạng không tốt, có gì ngươi bỏ qua đi.”
Tào bàn tử tức giận quát: “Ta chẳng quan tâm hắn đến để làm gì. Con mẹ nó, đừng gây thêm phiền phức cho lão tử là được.”
Nói xong, ông ta quay về nhà bếp.
Lúc này, trong quán cơm rất vắng, trên cơ bản không có khách, nhưng đèn lại thắp khắp nơi, lại càng cảm thấy trống trải hơn.
“Ta dẫn ngươi lên phòng trước nhé.” Tào Thiển Thiển mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ làm cho ngươi chút gì đó để ăn.”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến. Hắn hơi hiểu ra vì sao người kia lại gửi tọa độ này cho hắn, bởi vì khí tức trong quán cơm hơi quỷ dị, tương tự với khí tức mà hắn cảm nhận được bên trong bí cảnh Quy Khư.
Hoặc quán cơm này là do bí cảnh nào đó truyền tống ra, hoặc nơi này có thứ đến từ bí cảnh. Hơn nữa còn là đồ vật tuyệt đối không phải bình thường. Nếu không, tuyệt sẽ không lộ ra khí tức quỷ dị như thế, đến mức cơ thể và tâm trí của lão mập kia cũng bị biến dị.
Quán cơm Hòa Bình là một tòa nhà năm tầng theo phong cách Trung Quốc.
Từ lầu một đến lầu hai là khu vực ăn uống. Lầu ba trở lên là khu vực dành cho nghỉ ngơi.
“Lầu ba có hai người đang ở, một là Tạ nữ sĩ đến từ Thiên Nam, đến nước Mỹ để làm công, thường hay về nhà vào buổi sáng.” Tào Thiển Thiển vừa dẫn Hạ Thiên lên lầu ba vừa giải thích: “Người còn lại thì không cần để ý, mấy ngày nay ta chẳng thấy người đâu.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Đoán chừng là đã chết rồi.”
“Ngươi đừng nói đáng sợ như vậy chứ.” Tào Thiển Thiển rụt vai: “Ngày nào ta cũng đưa cơm đến phòng hắn ta mà, hắn ta đều ăn sạch.”
“Ngươi không nhìn thấy hắn ta ăn, làm sao biết hắn ta còn sống?” Hạ Thiên hỏi.
Sắc mặt Tào Thiển Thiển hơi thay đổi, sau đó đánh Hạ Thiên một cái: “Ngươi đừng ăn nói lung tung. Tuy nói trị an của Pau rất loạn, nhưng quán cơm của ta vẫn rất an toàn, chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Hạ Thiên hỏi: “Ngươi làm công tại quán cơm này bao lâu rồi?”
“Từ nhỏ ta đã đến đây rồi.” Tào Thiển Thiển thản nhiên đáp.
Phòng 309 bài trí rất bình thường, cũng không khác gì trong nước.
Nhưng quán cơm này vẫn còn rất lạc hậu, ngay cả thẻ phòng cũng không có, còn cần phải khóa cửa.
“Ngươi nhớ nhé, qua 0 giờ, nếu ngươi nghe được bất kỳ âm thanh nào cũng không nên ra ngoài.” Tào Thiển Thiển mở cửa phòng 309, dẫn Hạ Thiên vào, sau đó nhỏ giọng dặn dò: “7h sáng mai, ta sẽ đánh thức ngươi dậy. Đến lúc đó ngươi lại đi tìm bé ngoan của ngươi.”
Hạ Thiên nhìn Tào Thiển Thiển: “Ngươi không phải bé ngoan sao?”
“Cái gì? Ta?” Tào Thiển Thiển lắc đầu liên tục: “Ngươi đừng đùa như vậy nữa. Ta không phải bé ngoan gì đó của ngươi. Còn nữa, ngươi đã có bạn gái, ngươi không nên ăn nói mập mờ như vậy với thiếu nữ khác. Ta đi đây, lát nữa ta sẽ mang thức ăn đến cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận