Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2567: Lần này sẽ không thổ huyết đâu

Có chuyện gì vậy?
Mấy người khác đều trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra.
"Ta, ta không sao cả." Hứa Chân Chân cố nén cảm giác ói ra máu đang cuộn trào trong lòng, xoay hai cây nến đỏ trong lòng bàn tay nửa vòng, sau đó đưa một cây cho Hạ Thiên: "Cảm phiền truyền đi."
Hạ Thiên cười hì hì tiếp nhận nến đỏ, có ý tốt nói một câu: "Có cần ta đâm cho ngươi một châm không, để bảo đảm ngươi không hộc máu."
"Không cần, ngươi truyền nến đỏ đi là được." Hứa Chân Chân lau đi vết máu trên khóe miệng, tùy ý khoát tay áo một cái, biểu thị mình không có vấn đề gì, chỉ là ngữ khí lại trở nên dồn dập.
Hạ Thiên cũng không làm mấy động tác thừa thãi, đưa nến đỏ cho muội muội mặt con nít ở bên cạnh.
Sắc mặt của muội muội mặt con nít đó hơi căng thẳng, học theo Hứa Chân Chân, xoay hai cây nến đỏ ở trong tay nửa vòng, sau đó đưa cho nam tử tóc dài.
Cứ lần lượt như thế, cuối cùng nến đỏ đã tới trước mặt An An.
An An trước tiên đặt nến đổ trong tay mình ở trước đầu gối, sau đó thổi tắt nến, sau đó nhận cây nến đỏ được truyền tới, lập tức dùng cây nến đỏ đốt này châm lửa cho cây nến đỏ ở trước đầu gối. Làm xong bước này, nàng liền truyền ngược lại cây nến trắng của mình.
Chỉ chốc lát sau, cây nến trắng truyền về tay Hạ Thiên.
Hạ Thiên vẫn cười hì hì, nói với Hứa Chân Chân: "Lần này sẽ không thổ huyết nữa đâu."
"Đương nhiên sẽ không." Hứa Chân Chân nhìn Hạ Thiên một cách kỳ quái, không biết chuyện này có gì mà mắc cười, đành phải thúc giục: "Ngươi đưa cây nến trắng cho ta."
"Đưa cho ngươi, ngươi nhận được không?" Hạ Thiên hỏi một cách tùy ý.
Hứa Chân Chân nhất thời không hiểu, đáy lòng sinh ra cảm giác bất mãn với với Hạ Thiên: "Ngươi bớt nhiều chuyện, đưa cây nến trắng cho ta là được."
"Lúc này còn cãi cái gì, cứ làm theo lời Chân Chân đi."
"Đúng đấy, đừng làm mất thời gian của mọi người."
"Có nghi hoặc gì, làm xong rồi hỏi không được à?"
Mấy người khác hơi bất mãn với hành vi của Hạ Thiên, nhao nhao chỉ trích, hoàn toàn không còn khách khí như lúc trước.
Hứa Chân Chân hiển nhiên cũng không kiên nhẫn gì, trực tiếp đưa tay cầm lấy nến trắng từ tay Hạ Thiên, sau đó xoay nửa vòng trong lòng bàn tay, rồi lại đưa cho Tô Bối Bối: "Bối Bối, toàn bộ dựa vào ngươi, sau khi ngươi cầm cây nến trắng này, xếp chồng lên nhau, đặt ở trước đầu gối là được."
Tô Bối Bối nhìn Hạ Thiên một cái, phát hiện hắn không có biểu hiện gì, bèn tiếp nhận cây nến trắng, xếp chồng lên trên cây nến trắng trong tay nàng, sau đó đặt ở trước đầu gối, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó chờ hai cây nến trắng của ngươi cháy xong, tai họa trên người An An sẽ biến mất." Hứa Chân Chân nhìn thấy Tô Bối Bối nhận lấy cây nến trắng, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi giải thích với Tô Bối Bối: "Được rồi, tiếp đó ngươi không cần phải làm gì, mọi người ăn chút gì đó, và nói chuyện phiếm với nhau thôi."
Lúc này, Tô Bối Bối hỏi: "Vừa nãy ngươi hộc máu, bây giờ không có sao chứ?"
"Không, không có việc gì." Hứa Chân Chân sờ sờ chỗ trái tim, loại cảm giác nôn ra máu không kiềm chế được đã không còn, "Vừa nãy có thể chỉ là khí huyết nhất thời không thông, hiện tại đã ổn rồi."
Muội muội mặt con nít có chút đứng ngồi không yên, nói với Hứa Chân Chân: "Chân Chân, bây giờ có thể đi lại bình thường rồi chứ, ta hơi buồn tè."
"Đi đi, đi đi." Hứa Chân Chân khoát tay áo một cái, lại nói với nam tử tóc dài: "Ngươi dẫn Anh Tử đi, ở đây là bãi cỏ, có mấy ngàn chiếc lều, rất dễ đi nhầm."
Muội muội mặt con nít hơi xấu hổ: "Ta đi tiểu, một nam nhân đi theo bên cạnh, không hay cho lắm."
Nam tử tóc dài chậm rãi đứng dậy, nói với muội muội mặt con nít: "Hay là ta dẫn ngươi tới đó, gần đây có không ít tên sắc lang, cẩn thận bị người ta chiếm tiện nghi."
"Thiệt hả?" Muội muội mặt con nít không tin, bĩu môi: "Quách Duy Minh, có phải ngươi có ý đồ với ta không?"
Nam tử tóc dài bất đắc dĩ thở dài, nói: "Ngươi thích nghĩ như vậy cũng được, nhưng nếu ngươi không đi, phỏng chừng sắp tè ra quần."
"A!" Muội muội mặt con nít đỏ mặt, bụm váy rồi đứng dậy thở phì phò rời đi, nam tử tóc dài từ từ đi theo sau nàng.
Soái ca tên Trịnh Lãng trấn an bạn gái vài câu, bỗng nhiên đứng dậy, nói với mọi người: "Ta đi lấy đồ ăn."
Đi hai bước, lại quay đầu nói với Hạ Thiên: "Vị bằng hữu này, ngươi đi cùng với ta chứ, một mình ta hẳn là không cầm hết được."
Hạ Thiên căn bản không nhúc nhích, không để ý người này tí nào.
"Người khác kêu ngươi kìa, ngươi đi một chuyến đi." Tô Bối Bối đẩy Hạ Thiên một cái, nói với hắn: "Đừng có bất lịch sự như thế, nếu không thì ngươi trở về Giang Hải, chứ đừng có đi theo ta."
"Bối nha đầu, thật ra hoàn toàn không cần chơi mấy trò tẻ nhạt này với bọn họ." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, sau đó lại cười nói với Tô Bối Bối: "Kỳ thực ta còn có trò khác vui hơn, chỉ cần hai người chúng ta là có thể chơi rồi, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái đầu ngươi! Ngươi đừng có hòng!" Đôi mắt đẹp của Tô Bối Bối khẽ đảo, tức giận lườm Hạ Thiên một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận