Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3700: Đồng ý trả bằng bất cứ giá nào

“A Cửu, ngươi đang nghĩ cái gì thế?”
Tề Ngữ Thi nghe được tiếng A Cửu kinh hô, lập tức tiến lên hỏi thăm.
“Khả năng mục tiêu của những người đó không phải chúng ta.” A Cửu cau mày, trong lòng có một dự cảm bất thường, cho nên nàng mới giật mình, chỉ là nhất thời không cách nào xác định: “Ta còn phải đi nghiệm chứng một chút.”
Tề Ngữ Thi lập tức phụ họa: “Đi, chúng ta cùng đi.”
“Không cần tất cả đều đi đâu.” A Cửu suy nghĩ một chút, lập tức có quyết đoán: “Nếu chẳng may những người đó chơi trò điệu hổ ly sơn, chúng ta sẽ mắc sai lầm ngu xuẩn rồi.”
Tề Phán Nguyệt cảm giác nàng và đám người A Cửu không hợp nhau, liền nói: “Các ngươi muốn đi đâu thì đi, ta ở lại đây, không đi đâu cả.”
“Được, ngươi ở lại đây đi.” A Cửu cũng không nói thêm câu nào, sau đó quay sang nói với Bạch Tiêm Tiêm: “Tiêm Tiêm, ngươi cũng ở lại đi.”
Bạch Tiêm Tiêm gật đầu.
“Ông ngoại, nếu ông cảm thấy mệt, ông đi nghỉ ngơi trước đi.” A Cửu nói với Tề lão gia tử.
Tề lão gia tử cười khẽ: “Không sao, đời này của ta có gì mà chưa thấy qua. Chút việc đó không dọa được ta đâu. Hơn nữa, ở đây có Phán Phán và Tiêm Tiêm, hai nha đầu này sẽ ở với ta, ngươi không cần phải lo lắng.”
“Vậy cũng được.” A Cửu gật đầu, nói với Tề Phán Nguyệt và Bạch Tiêm Tiêm: “Hai người nhớ chú ý nhiều hơn. Mặc kệ có động tĩnh gì xảy ra, các người cũng đừng rời khỏi ông ngoại.”
Tề Phán Nguyệt nói: “Điều này còn cần ngươi phải nói sao? Ông ấy là gia gia của ta mà.”
“Cửu tỷ tỷ, ngươi đi làm việc của mình đi.” Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười: “Ở đây có ta, sẽ không có việc gì đâu.”
A Cửu cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nàng biết Bạch Tiêm Tiêm vốn là Thánh nữ tương lai của Sương Nguyệt đảo, mặc dù tu vi không bằng nàng, nhưng so với tu tiên giả bình thường ở trái đất mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Về phần Hạ Thiên, A Cửu hoàn toàn không để ý đến, bởi vì nhiều lời cũng vô ích. Con hàng này chưa bao giờ đi theo sáo lộ đã sắp xếp. Cho dù có dặn dò hắn làm gì, chưa chắc hắn đã tuân thủ. Nàng quyết định cái gì cũng không nói, để hắn tùy ý là được.
“Chúng ta xuống núi thôi.” A Cửu dặn dò xong, lập tức cùng với Tề Ngữ Thi rời khỏi biệt thự xuống núi.
Bên trong biệt thự chỉ còn lại Tề lão gia tử, Tề Phán Nguyệt và Bạch Tiêm Tiêm.
“Không đúng, Hạ Thiên đâu?” Tề Phán Nguyệt nhìn chung quanh, gương mặt tràn đầy nghi hoặc.
Bạch Tiêm Tiêm cười đáp: “Thiên ca ca nhất định đi theo Cửu tỷ tỷ xuống núi rồi.”
“Thế cái tên người lùn, còn phong thủy đại sư bị thương đâu?” Tề Phán Nguyệt lại hỏi.
“A?” Lúc này Bạch Tiêm Tiêm mới lấy lại tinh thần. Nàng vừa mới không chú ý một chút, không biết Ngụy Nam Phong và Ôn Tử Hào đã đi đâu rồi.
Ôn Tử Hào thì dễ nói, vừa rồi chỉ phun một ngụm máu, hơn phân nửa đi tìm người cứu mạng.
Nhưng cái tên người lùn tên Ngụy Nam Phong kia bị một kiếm đâm xuyên hai lần, một trăm phần trăm đã chết, vậy thi thể ở đâu?

Cùng lúc đó.
Lâm gia đang tiếp đãi mấy vị khách quý.
Từ thái độ kinh sợ của Tống Vận Kỳ và Lâm Phái Thu, địa vị của mấy người khách đó tuyệt không nhỏ.
“Tề gia thực sự khinh người quá đáng.” Lâm Phái Thu giận dữ nói, ánh mắt tràn ngập sự oán độc: “Lâm gia chúng ta không thể lui được nữa. Bọn họ chính là đuổi tận giết tuyệt. Cháu trai đáng thương của ta Lâm Tuấn Nghĩa không có lý do gì lại bị bọn họ đánh trọng thương. Thù này nhất định phải báo.”
Tống Vận Kỳ cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật ra Tề gia không có bản lãnh lớn như vậy đâu. Tất cả đều do A Cửu mới đến, còn có nhân tình của nàng ta là Hạ Thiên làm. Hai người kia mới là tai họa của tu tiên giới. Nếu không trừ diệt, chỉ sợ chúng ta sớm muộn gì cũng chết trong tay bọn họ.”
“Hạ Thiên, ta có nghe đến tên của tên tiểu tử đó.” Một hòa thượng mập mạp tai to mặt lớn quát mắng: “Hung ác bá đạo, giết người vô số. Hảo hữu của ta Vân Hải đại sư đã chết trong tay của hắn.”
“Cách đây không lâu, cháu trai của ta là Tử Mặc đại diện cho Cương Thi Môn đến tham gia thí luyện Tiểu Tiên Giới, kết quả không còn nghe thấy tin tức, hơn phân nửa cũng là bị kẻ này giết.” Một lão giả đầu hói mắt nhỏ cũng mắng to, cầm quải trượng trong tay không ngừng nện xuống đất.
Người cuối cùng là một lão đạo sĩ mày trắng râu dài, mặt không thay đổi nói: “Nói thẳng đi, để tiêu diệt Tề gia, còn có đám người Hạ Thiên, Lâm gia các ngươi đồng ý trả cái giá bao nhiêu?”
Tống Vận Kỳ hơi do dự. Lâm Phái Thu một khắc cũng không chờ đợi kịp, lập tức đưa ra lời hứa: “Lâm gia chúng ta đồng ý trả bất cứ giá nào.”
“Được.” Lão đạo sĩ râu bạc trắng nở nụ cười ý vị thâm trường, chỉ vào Lâm Phái Thu mà nói: “Có câu nói này của ngươi là đủ. Bần đạo nhận vụ này, hơn nữa còn đảm bảo trong vòng nửa ngày tuyệt đối sẽ giết chết bọn họ.”
Tống Vận Kỳ cảm thấy không thích hợp: “Trường Tinh Tử đạo trưởng, không phải ta không tin ngươi, thật sự ta cũng muốn mở mang tầm mắt. Chi bằng ngươi nói cho chúng ta biết trước, như thế nào?”
“Hừ.” Lão giả râu bạc tất nhiên hiểu lời nói của Tống Vận Kỳ có ý gì, đơn giản chính là không tin ông ta có bản lĩnh giết Hạ Thiên: “Bần đạo tất có thủ đoạn, còn cần chứng minh với ngươi cái gì?”
Hòa thượng mập cũng mỉm cười, ánh mắt tràn ngập lãnh ý: “Tống thí chủ, ngươi đang xem thường chúng ta sao?”
“Không không không, ta không có ý này, tuyệt đối không có.” Tống Vận Kỳ liên tục khoát tay, nở nụ cười lấy lòng: “Thật sự Hạ Thiên quá lợi hại. Trước đó không phải các ngươi đã phái đến Ma Cao Nhân và Lăng Thiên Phong sao? Nhưng cả hai đã chết trong tay Hạ Thiên. Nếu các ngươi lại…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận