Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2628: Cao thủ?

“Ngươi là kẻ nào, liên quan gì đến ngươi.” Nam tử cao gầy liếc mắt cảnh cáo Thạch Thuần, sau đó phát hiện là một đại mỹ nữ thì thái độ lập tức dịu lại: “Ấy, trông xinh thế nhỉ, mỹ nữ có muốn chụp ảnh động không, chúng ta có thể miễn phí.”
“Miễn cái đầu ngươi!” Thạch Thuần trực tiếp tung một cước đá bay nam tử kia ra ngoài.
“Con mẹ nói, ngươi dám đá ta à!” Nam tử cao gầy bò dậy từ trên đất, trước tiên kiểm tra máy ảnh treo trên cổ, miệng quát mắng: “Ngươi có biết máy ảnh của ông đắt cỡ nào không?”
“Nếu hỏng hóc dù bán cả ngươi cũng không đền được!”
Thạch Thuần cảm thấy người này quá kém, không khỏi hừ lạnh một câu: “Cái máy ảnh rách của ngươi còn chẳng bằng cái giây giày của ta, bớt làm chuyện đau mắt người nhìn đi, cút mau.”
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.” Thợ chụp ảnh béo tròn đứng dậy, ra hiệu mọi người bình tĩnh lại: “Mọi người đừng xúc động, chúng ta thật sự không có ác ý.”
“Bạn ta tính khí không tốt lắm, hắn có chỗ nào đắc tội thì ta xin lỗi thay hắn.”
“Đồ béo, ngươi điên hả.” Nam tử cao gầy bất mãn nhổ một ngụm nước bọt vào mặt anh béo, “Nữ nhân này suýt nữa làm hỏng máy ảnh của ta, hơn mười vạn đấy, nếu như vỡ một miếng thì cô ta không xong với ta đâu.”
“Cái đạo quán rách nát này đối xử thô lỗ với khách thế sao?” Nam tử đầu hói cũng bất mãn nói, “Nếu như ta nhớ không nhầm thì bên Trùng Dương Cung luôn nhắc đi nhắc lại tất cả đạo quán dưới trướng không được từ chối du khách.”
“Có tin chúng ta lập tức đi cáo trạng với Trùng Dương Cung để họ dỡ sạch cái đạo quán rách nát này không?.”
“Ngươi, các ngươi…” Tiểu đạo cô Tâm Niệm nghe vậy liền hoảng sợ, bởi vì bên Trùng Dương Cung có người muốn phá dỡ hết tất cả đạo quán xung quanh sau đó che kín lại.
Đương nhiên đạo quán trùng tu là chuyện tốt, nhưng vấn đề là sau khi trùng tu xong có lẽ nàng thậm chí sư phụ nàng đều không liên quan nữa.
“Các ngươi đúng là giỏi, lại đi bắt nạt một tiểu đạo cô.” Thạch Thuần thật sự khinh thường ba người này, không vui nói: “Nói thẳng đi, các ngươi muốn gì, vòng vo nhiều như vậy có tác dụng gì à.”
“Không gì hết, chỉ muốn qua đi chụp ảnh thôi.” Thợ chụp béo tròn kéo hai đồng bọn, vẫn cười ha ha nói: “Tiểu đạo cô nhìn nhầm rồi, sáng hôm nay ba người chúng ta mới lên đến núi Chung Nam, nhiệm vụ là chụp ảnh tuyên truyền cho các đạo quán xung quanh, cho nên mời tiểu đạo cô phối hợp chút, chúng ta chụp xong sẽ đi.”
“Không được, không thể để các ngươi vào.” Tiểu đạo cô Tâm Niệm vô cùng kiên quyết, tin tưởng tuyệt đối vào ánh mắt của mình: “Người mấy tối nay chuồn vào nhất định là các ngươi, ta tận mắt nhìn thấy, sẽ không nhầm được.”
“Con mẹ nó, nói mãi không hiểu hả!” Nam tử cao gầy tức giận quát tháo với tiểu đạo cô: “Đồ tiện nhân, ngươi đừng có mà hối hận, có tinh ông đây post mấy tấm ảnh lên mạng, đảm bảo khiến đạo quán các ngươi mất sạch danh tiếng, trở thành chỗ còn thối hơn bãi shit!”
“Thế cũng không thể cho các ngươi vào.” Tiểu đạo cô Tâm Niệm đứng ở ngưỡng cửa, giang rộng hai tay nét mặt phòng bị nhìn mấy người.
“Ông đây còn không vào được chắc, có bản lĩnh thì ngăn thử cho ông.” Nam tử cao gầy thấy sống chết không chịu hiểu, lập tức muốn xông vào, dù sao chắn trước mặt hắn chỉ là ba nữ nhân mà thôi.
Ninh Nhụy Nhụy thấy ba người này, trong lòng luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, mắt thấy Thạch Thuần không kìm được lửa giận muốn ra tay, nàng thấp giọng nói: “Thuần Thuần, trước hết ngươi đừng động thủ.”
Thạch Thuần đâu có đợi được, nàng đã sớm không vừa mắt với tên này rồi, trực tiếp cho một cước chào hỏi gương mặt của nam tử cao gầy.
“Úi!” Nam tử cao gầy lập tức bay ra ngoài, cả người đụng vào đống lúa, máy ảnh trên cổ cũng vỡ tan bành.
Quái dị chính là trong máy ảnh không biết từ lúc nào lóe lên một đạo ánh sáng xanh, chiếu thẳng vào mắt Thạch Thuần khiến nàng không tự chủ mà né người.
Đồng thời hai người khác cũng nhanh chóng mở máy ảnh, từng ánh sáng xanh chiếu vào Ninh Nhụy Nhụy.
Thật ra trong lòng Ninh Nhụy Nhụy đã sớm có dự cảm, lại không ngờ đối phương dùng cách tấn công này, giữa lúc chần chừ đã bị hai ánh sáng đánh lên người.
Nhất thời Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần đều giống như bị điểm huyệt đạo, bị ánh sáng cố định không động đậy nổi.
Còn về tiểu đạo cô Tâm Niệm thì đã không thấy bóng dáng nữa.
“Con mẹ nó, may mà hiệu quả.” Nam tử cao gầy lồm cồm bò dậy, “Theo ta thấy thì đâu cần phiền phức thế, trực tiếp động thủ không được sao, đi đường quyền nhiều thế làm chi, thật sự phí sức.”
Thợ chụp ảnh béo tròn trừng mắt với nam tử cao gầy: “Ngươi thì hiểu cái beep gì, hai nữ tử kia đều là cao thủ, không dễ đối phó như ngươi tưởng đâu.”
“Cao thủ?” Nam tử cao gầy cười khẩy, chậm rãi đi đến trước mặt Thạch Thuần, nở nụ cười: “Có thể cao bao nhiêu, còn không phải đứng ở đây mặc cho ông chém giết sao.”
“Hiện tại ông đây muốn phi lễ nàng, nàng có thể làm được gì?”
Vừa dứt lời nam tử cao gầy liền chìa tay ra, muốn sờ cằm Thạch Thuần.
Kết quả tay còn chưa chạm đến Thạch Thuần thì một bóng trắng lóe lên, cả cánh tay của hắn không hiểu sao đã bị chém đứt, sau đó rơi xuống mặt đất.
“A!” Nam tử kia lập tức kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận