Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2213. Ai mới là Viên Thế Hoàng

Tất nhiên Hạ Thiên và những người khác vẫn ổn, ba giây là đủ để hắn làm được rất nhiều việc, ví dụ như đưa Triệu Thanh Thanh, Tần Tiểu Lạc và Triệu Hiểu Trác ra khỏi vùng nguy hiểm, quay trở lại thuyền của họ.
“Sóng lớn quá!” Triệu Thanh Thanh đứng trên mũi thuyền nhìn về phương hướng trên đảo chỉ còn lại một đám mây hình nấm, va chạm dữ dội mang theo từng đợt sóng cực lớn cuồn cuộn, lan ra xung quanh.
Triệu Hiểu Trác nhìn hòn đảo, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, người đó thật sự là một kẻ mất trí, nếu không có Hạ Thiên, hắn thực sự sẽ chết ở đó.
“Chỉ là những người khác trên đảo cũng không có cơ hội thoát thân.” Tần Tiểu Lạc cảm khái nói.
“Tiểu Lạc, ngươi tốt bụng quá đấy.” Triệu Thanh Thanh bước tới, ôm lấy Tần Tiểu Lạc nói: “Trên hòn đảo đó không có người tốt, đều chết chưa hết tội.”
Triệu Hiểu Trác nhớ đến người bị bắt cùng hắn trên đảo: “Cũng có một số người cũng bị chúng bắt lên đảo làm thí nghiệm, họ vô tội.”
“Ồ, ngươi nói những người đó à, đã được chúng ta cứu, nhét vào một chiếc thuyền hết rồi.” Triệu Thanh Thanh giải thích: “Tuy nhiên còn có một số vấn đề nhỏ, ta sẽ cho bọn hắn ở lại nhóm Thiên Đạo Tổ vài ngày để xác nhận lại một chút.”
Triệu Hiểu Trác gật đầu, chuyện này không có gì sai, cho dù Triệu Thanh Thanh không làm, sau này hắn cũng sẽ làm.
“Những người đó cũng là đồ ngốc, ngu đến mức bị người khác lừa đến đây thì cần phải xác định gì nữa.” Hạ Thiên xem thường, theo ý hắn thì những người có thể bị lừa vào đây đều là những người có trí thông minh thấp, không cần thiết phải cứu bọn hắn.
Triệu Hiểu Trác cảm thấy trong lòng bị trúng mũi tên, bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi có thể đừng hở một tí mắng người khác là đồ ngốc không? Là người thì sẽ luôn có lúc sơ sẩy, hơn nữa còn là bị người xung quanh phản bội, cũng không phải là thật sự bị lừa đến đây.”
“Có thể bị người xung quanh phản bội còn không phải là đồ kém thông minh à?” Hạ Thiên nhìn Triệu Hiểu Trác đầy khinh thường: “Chuyện ấy còn ngu ngốc hơn cả chuyện bị người khác lừa nữa.”
“Cho nên, tính cách của lão tử và ngươi không hợp!” Triệu Hiểu Trác tức giận đến mức muốn đập phá đồ đạc: “Ngươi có thể ngậm cái miệng lại hay không, dù cho ngươi cứu ta, nhưng ngươi bóng gió mắng ta là đồ ngốc, ta cũng sẽ trở mặt.”
Hạ Thiên nhìn thẳng vào Triệu Hiểu Trác: “Ta không có nói bóng gió, ngươi chính là một tên đần độn.”
Triệu Hiểu Trác: “…”
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa, hai người không thấy mình ngây thơ lắm à?” Tần Tiểu Lạc nghĩ đến lại có chút buồn cười, không nhịn được khuyên Triệu Hiểu Trác, nói.
“Hạ Thiên người ta vừa cứu ngươi, ngươi nên cảm ơn hắn nhiều hơn mới đúng, lại còn tranh luận với hắn, trông ngươi có giống ai không cơ chứ.”
“Chuyện nào ra chuyện đó!” Sự kiêu ngạo từ trong xương máu của Triệu Hiểu Trác khiến hắn không thể đồng ý với những lời của Tần Tiểu Lạc: “Hắn đã cứu ta, ta rất biết ơn, sau này có chuyện gì xảy ra với hắn, ta cũng sẽ lập tức cố gắng hết sức để giúp đỡ. Nhưng việc đó không có nghĩa là ta có thể khoan nhượng những lời mắng mỏ của hắn.”
“Ta chỉ nói sự thật.” Hạ Thiên uể oải ngáp dài. “Hơn nữa, ta không thể xảy ra chuyện, cũng không cần ngươi giúp, ngươi tự lo cho mình đi, mấy ngày nữa lại bị người lừa đi mất, khi đó, dù vợ Đại Yêu Tinh và Tiểu Yêu Tinh có trách mắng ta, ta cũng đánh cho ngươi tơi tả. Ngốc như vậy, quả thực là làm mất mặt hai cô vợ của ta.”
Triệu Hiểu Trác nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên: “Nào nào nào, chúng ta đánh ngay bây giờ luôn đi.”
“Hiểu Trác, ngươi vẫn nên đừng tự tìm khổ, ngươi cũng không phải không biết sư phụ là ai!” Triệu Thanh Thanh ở một bên vui vẻ cười nói, nói với Triệu Hiểu Trác. “Ngươi vẫn nên đừng tự rước lấy nhục, nếu không ngươi sẽ càng thêm khổ đấy.”
“Bỏ đi, ta lười so đo với ngươi.” Triệu Hiểu Trác nằm ở trên boong thuyền, nhìn trời xanh mây trắng thỉnh thoảng bồng bềnh bay đến, hồi lâu đột nhiên nói một câu. “Hạ Thiên, cảm ơn ngươi.”
Hạ Thiên không đáp lại hắn chút nào, chỉ nằm ngả người trong vòng tay của Triệu Thanh Thanh, tựa vào đùi của nàng nằm lười biếng dưới ánh mặt trời. Mặc dù đôi chân của Triệu Thanh Thanh không bằng Tiểu Muội Chân Dài, nhưng cũng có thể được coi là một đôi chân tuyệt vời, miễn cưỡng có thể làm hắn hài lòng.
“Đúng rồi, sao các ngươi tìm được ta vậy?” Sau khi Triệu Hiểu Trác bình tĩnh lại, mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Tần Tiểu Lạc trả lời: “Chúng ta bắt được Viên Hạo, bảo hắn đưa chúng ta đến.” “Viên Hạo?” Triệu Hiểu Trác sững sờ, sau đó lại bình thường trở lại, cau mày nói: “Vụ này nhà họ Triệu tuy tổn thất nhiều nhưng không phải không có lợi, ít nhất ta biết nhà họ Triệu có rất nhiều sâu bọ ẩn nấp, lúc về phải dọn dẹp sạch sẽ.”
“Chỉ là không ngờ nhà họ Viên lại có bí mật như thế.” Tần Tiểu Lạc cũng nghĩ về những gì đã xảy ra trong những ngày qua, cảm khái nói. “Chỉ không biết liệu Viên Thế Hoàng có tham gia trong đó hay không?”
Nhắc đến Viên Thế Hoàng, Triệu Hiểu Trác đột nhiên nhớ tới lời nói của thanh niên mặc đồ trắng lúc trước, hắn nói hắn mới chính là Viên Thế Hoàng thật sự, còn Viên Thế Hoàng hiện đang nắm quyền nhà họ Viên chỉ là thế thân của hắn.
Nếu chuyện đó là thật thì lượng thông tin bí mật có được không hề nhỏ, về cách làm thế nào để lợi dụng thông tin đó, hắn vẫn cần phải thảo luận với đại ca của hắn, Triệu Công Tử.
“Viên Thế Hoàng sẽ không làm chuyện gây hại cho hắn mà không có chút lợi ích nào, hơn nữa lần này ngoài nhà họ Viên còn có bóng dáng của người khác nên có thể sẽ nhân cơ hội lôi kéo hắn xuống.” Dù sao Triệu Hiểu Trác đã trưởng thành rồi, mặc dù vẫn giữ thói quen của một công tử thế gia, nhưng hắn không còn là một cậu thiếu niên nổi loạn thể hiện hỷ nộ ái ố ra mặt nữa, hắn đã học được cách cân nhắc lợi ích gia tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận