Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2876: Ta tiện tay cũng có thể xử lý toàn bộ

Lúc này, người ngoại quốc Chiêm Mộ Tư cũng đứng lên, lắc đầu nói: “Đêm qua, ta bào chế thuốc trừ sâu cả đêm, bây giờ tinh lực không tốt, ta muốn về phòng ngủ bù. Nếu các ngươi bắt được hung thủ, nhớ nói cho anh em biết một tiếng.”
“Hừ, ta chẳng có lời nào để nói với các ngươi nữa.” Lăng Thiên Sơn không nhịn nổi. Hắn ta cảm giác Hạ Thiên đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, vì thế hắn ta cũng đứng dậy rời đi.
Một lát sau, trên đại đường chỉ còn năm người.
“Được rồi, còn ai muốn đi nữa không?” Tần Bảo Ngọc thản nhiên hỏi.
Ngôn Tử Mặc muốn đi, nhưng hắn ta biết thực lực của hắn ta yếu nhất trong số những người này. Nếu hắn ta quay về phòng, chẳng may bị hung thủ để mắt đến thì làm sao bây giờ, chi bằng ở lại đây, dù sao cũng có thể bảo vệ được cái mạng của mình.
“Những người ở lại đều là những người muốn bắt được hung thủ.” Tần Bảo Ngọc động viên những người còn lại, chậm rãi nói.
“Đừng lôi ta vào.” Hạ Thiên nói: “Ta hoàn toàn không có hứng thú với hung thủ hay không hung thủ. Là vợ Tiêm Tiêm muốn tìm hung thủ, cho nên ta mới ở đây.”
Gương mặt Bạch Tiêm Tiêm đỏ lên, vẫn không quen với việc Hạ Thiên gọi nàng là vợ trước mặt mọi người. Dù sao nàng cũng là một thiếu nữ chưa trải sự đời.
“Điều này chẳng có gì quan trọng, mọi người có manh mối hay suy nghĩ gì thì cứ nói ra.” Tần Bảo Ngọc đi theo khuynh hướng ôn hòa. Hắn ta làm người dẫn đầu cũng không khiến người khác phản cảm.
“Tối hôm qua, có một quái ảnh rất kỳ lạ xuất hiện trong phòng của ta.” Bạch Tiêm Tiêm nói: “Tiêu tỷ tỷ và Thiên ca ca đều nhìn thấy, nhưng sau khi ta đuổi theo ra ngoài thì không còn bóng dáng nữa.”
Tiêu Diễm Diễm phụ họa: “Đúng, tên kia nổi lên sát tâm với ta, thiếu chút nữa ta đã bị hắn ta giết chết rồi.”
“Chuyện này là thật?” Tần Bảo Ngọc hỏi: “Vậy các ngươi có nhìn thấy hình dáng của người đó hay không?”
Bạch Tiêm Tiêm lắc đầu: “Không, tốc độ của hắn ta rất nhanh, hơn nữa còn ẩn mình trong cái bóng, hoàn toàn nhìn không ra diện mạo bên ngoài.”
“Nhưng người này tuyệt đối là cao thủ dùng kiếm.” Tiêu Diễm Diễm khẳng định: “Lúc đó, hắn ta ở ngay sau lưng ta, ta cảm nhận được một luồng sát khí lăng lệ. Đó chính là sát khí chỉ có kiếm mới phát ra được.”
“Dùng kiếm?” Tần Bảo Ngọc hơi hoài nghi: “Ngươi cũng hoài nghi Trương Chí Thanh?”
“Ta không có nói như vậy.” Tiêu Diễm Diễm lắc đầu: “Trương Chí Thanh lúc nào cũng vác kiếm đi bên ngoài, ngược lại không có khả năng là hung thủ. Hơn nữa, những người còn lại có biết dùng kiếm hay không, chúng ta cũng không cách nào xác định.”
Tần Bảo Ngọc quay sang nhìn Ngôn Tử Mặc từ nãy giờ vẫn không lên tiếng.
“Ta chẳng có gì cần nói cả.” Ngôn Tử Mặc lạnh lùng nói: “Cương Thi Môn chúng ta tu hành thể thuật, xưa nay không dùng kiếm.”
“Không phải hắn ta đâu.” Tiêu Diễm Diễm nói: “Luyện Cương Thi Quyền, cơ thể rất hay bị choáng. Điều này hoàn toàn không cách nào che giấu, nhưng thân pháp người kia lại rất phiêu dật, linh động.”
“Hỏi chúng ta nhiều như vậy, ngươi có gì có thể tự biện luận cho mình?” Tiêu Diễm Diễm hoài nghi nhìn Tần Bảo Ngọc: “Ngươi chứng minh như thế nào ngươi không phải là hung thủ?”
Tần Bảo Ngọc nghe xong, cũng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười: “Tiêu tiểu thư hoài nghi cũng là chuyện bình thường, tại hạ cũng chẳng muốn giải thích vô vị. Chân tướng rốt cuộc như thế nào, còn cần mọi người điều tra.”
“Tất cả đều nói nhảm.” Tiêu Diễm Diễm liếc nhìn hắn ta một cái, cảm thấy chẳng thú vị gì cả: “Được rồi, bổn tiểu thư không chơi với các ngươi nữa. Tối hôm qua ta không ngủ, ta phải đi chăm sóc da mặt cái đã.”
“Nếu đã như vậy, mọi người giải tán thôi.” Tần Bảo Ngọc cười khổ. Hắn ta cảm thấy những người tham gia thí luyện này không một ai có thể ở chung được: “Nhưng, tốt nhất mọi người nên cảnh giác một chút. Một khi phát hiện không ổn, mọi người hãy lớn tiếng kêu cứu.”
Nói cũng đã nói đến mức này rồi, Ngôn Tử Mặc cũng không tiện ở lại. Nhưng khi hắn ta quay người rời đi, hắn ta vô thức nhìn Hạ Thiên, dường như muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại im lặng rời đi.
“Ngươi chờ một chút, Hạ công tử.” Tần Bảo Ngọc chờ những người khác rời đi hết mới gọi Hạ Thiên lại: “Ngươi tên Hạ Thiên đúng không? Ta nghe Tiêu tiểu thư gọi ngươi như thế.”
“Đúng, ta tên Hạ Thiên.” Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Ngươi gọi ta lại để làm gì?”
Tần Bảo Ngọc ngưng trọng nhìn Hạ Thiên, chậm rãi nói: “Hôm qua, ta phát hiện một tờ giấy bên cạnh xác người mặc kim bào, bên trên viết danh sách thí luyện giả tham gia lần này. Ta đã âm thầm cất tờ danh sách đi, cũng không để người khác nhìn thấy.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không rảnh nghe ngươi nói nhảm, ngươi nói chuyện chính đi.”
“Trong danh sách dường như không có tên của ngươi.” Tần Bảo Ngọc quan sát phản ứng của Hạ Thiên: “Ngươi rốt cuộc là ai, trà trộn vào thí luyện giả có mục đích gì? Hung thủ giết người mặc kim bào có phải là ngươi hay không?”
Hạ Thiên hờ hững đáp: “Ta chưa từng nói qua ta là thí luyện giả. Ta cũng đã nói từ trước, ta đến Tiểu Tiên Giới chính là để cứu vợ của ta. Đám ngớ ngẩn các ngươi, ta có thể tiện tay xử lý toàn bộ. Chỉ có phế vật thực lực không đủ mới bày ra nhiều trò như thế.”
Tần Bảo Ngọc im lặng, liếm môi một cái, không nói gì nữa.
“A!”
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận