Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2538: Thâm ý

"Ta không có ác ý gì với các ngươi, đương nhiên, cũng không có thiện ý gì." Cung chủ Thiên Cung dường như cũng không để ý đến sự mạo phạm của Hạ Thiên, tiếp tục nói: "Ta sống lâu quá rồi, cũng quá chán, nếu mà không tìm chút niềm vui, vậy thì còn không bằng ngủ say giống như nàng."
"Nàng?" Y Tiểu Âm nắm được một từ then chốt: "Nàng mà ngươi nói đến là ai?"
Cung chủ Thiên Cung lạnh nhạt nói: "Chuyện này các ngươi cũng không cần biết."
Y Tiểu Âm lập tức hỏi: "Vậy ngươi phái thủ hạ của ngươi liên tục tới đối phó bọn ta, đến tột cùng là muốn làm gì?"
"Ta không có phái bất kì ai tới đây, cũng sẽ không phái ai đi làm cái gì cả." Cung chủ Thiên Cung cười khẽ một tiếng, chỉ là trong giọng nói dường như không có ý cười nào, "Là bọn hắn tự chủ trương mà thôi, nhưng ta cũng không có ngăn cản bọn họ. Dù sao quá chán, nên chung quy phải tìm một số chuyện để làm, bằng không thì tuế nguyệt dài dằng dặc, làm sao để giết thời gian."
Y Tiểu Âm không đời nào tin tưởng lời của nữ nhân này: "Ý của ngươi là Thiên Cung Tiêu gia, còn có Nam Thiên môn... Những thế lực này chẳng phải là do ngươi phái tới để đối phó với Hạ Thiên đấy sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Cung chủ Thiên Cung lạnh nhạt, nói: "Ta quả thật có chút hứng thú với Hạ Thiên, bởi vì mấy ngàn năm trôi qua, chỉ có hắn có chút tương tự với ta. Ở liên minh Tu Tiên, tìm đồng đạo quả thật là vô cùng đơn giản, nhưng mà ở một nơi hoang vắng như trái đất, có thể phát hiện một đồng loại, thực sự là hiếm thấy."
"Này, đừng nói lung tung, ta chưa từng gặp ngươi, làm sao là đồng loại với ngươi được?" Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Lẽ nào ngươi cũng là Băng Hỏa Linh Thể?"
Cung chủ Thiên Cung hình như không nghe thấy Hạ Thiên nói, thản nhiên nói tiếp: "Có điều, tư chất của đồng loại này thực sự không cao, tu vi cũng thấp, tiến triển càng là chầm chạp, và chỉ biết song tu với nữ nhân, đối với chuyện theo đuổi đại đạo lại yếu đến mức khiến nguời ta phải bực thay, và khiến người ta không lọt nổi mắt xanh."
Hạ Thiên khó chịu nói: "Ngươi muốn ăn đòn rồi, đúng không!"
"Cho nên, ta cũng muốn thúc giục đồng loại này." Cung chủ Thiên Cung từ tốn nói: "Mau trưởng thành đi, sau đó tới tìm ta, ta sẽ nói cho ngươi biết một vài bí mật mà ngươi đáng lẽ phải biết, và sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi."
"Ta không cảm thấy hứng thú với bí mật của ngươi." Hạ Thiên bình chân như vại, khoát tay áo một cái, "Cơ mà, ta sẽ tới tìm ngươi, sau đó đánh cái mông ngươi."
"Chờ đã, ta còn có thắc mắc..." Y Tiểu Âm cảm nhận được sự bất thường, lập tức kêu một tiếng.
Cung chủ Thiên Cung quả nhiên không có trả lời.
"Đi rồi." Hạ Thiên thuận miệng nói.
Chờ một hồi, Y Tiểu Âm mới xác nhận nàng hoặc nói là giọng nói của nàng đã biến mất.
"Cung chủ Thiên Cung này rốt cuộc là ai?" Y Tiểu Âm càng ngày càng nghi hoặc, "Nàng rốt cuộc muốn gì, lần này tới tìm chúng ta là vì cái gì cơ chứ?"
"Không biết, cũng không cần biết." Hạ Thiên vỗ vỗ bả vai của Y Tiểu m, an ủi: "Kỳ thực hoàn toàn không cần nghĩ nhiều như vậy, chờ chúng ta tìm được nàng là biết hết mọi chuyện ngay."
Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên, hỏi: "Nàng nói nàng là đồng loại với ngươi, hẳn là còn có ý nghĩa sâu xa khác."
"Khả năng là từ nhỏ nàng cũng được vị Thần Tiên tỷ tỷ nào đó thu dưỡng?" Hạ Thiên nghiêm túc suy đoán nói.
"Hiện tại thông tin biết được cũng không nhiều." Y Tiểu Âm lườm Hạ Thiên một cái, sau đó tóm tắt lại những gì mà mình vừa nghe được, "Chỉ biết là vị cung chủ Thiên Cung này sống mấy nghìn năm, tu vi chắc là Độ Kiếp kỳ, có thể là người của liên minh Tu Tiên..."
Tiếp theo lại nghĩ đến một chuyện, Y Tiểu Âm bổ sung thêm: "Vừa nãy nàng còn nhắc tới một chữ


nàng


, không biết là chỉ ai, nhưng trong giọng nói mang theo sự cung kính, rất có thể sau lưng nàng còn có sự tồn tại của người khác."
"Vợ Y Y, nàng ăn cơm tối chưa?" Hạ Thiên đột nhiên hỏi.
"Chưa." Y Tiểu Âm trả lời.
"Ta cũng chưa ăn." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Vậy thì ăn cơm trước đi, mấy vấn đề này sau này từ từ nghĩ là được."
Lúc này, Y Tiểu Âm cũng không có từ chối, lạnh nhạt nói: "Được, vậy thì đi thôi."
...
Tiên Vân đại lục, Vân Châu.
Lúc này, ngoài trời mưa lả tả, xe ngựa của bọn Hạ Lãnh vẫn cứ đi chầm chậm ở trên đường núi quanh co.
"Tiểu Linh nhi, còn bao lâu nữa mới đến nhà ngươi." Tiêu Tú Nhi đã nôn mửa chóng mặt, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt: "Con đường núi này đã đi một ngày một đêm rồi, lại đi tiếp nữa, ta sợ là sẽ phải chết ở đây mất thôi."
"Vượt qua ngọn núi này là đến." Phong Thiên Linh nhìn Tiêu Tú Nhi, rất là áy náy, nói: "Thật xin lỗi, con đường núi này ta đi quen rồi, cho nên không biết các ngươi sẽ không quen."
Hạ Lãnh lạnh nhạt nói: "Không phải là không quen, rõ ràng là thể chất của nàng quá kém."
"Công tử, ngươi đừng có nói móc ta nữa." Tiêu Tú Nhi cảm thấy chân tay mềm nhũn, nói chuyện có chút uể oải: "Ta đã thế rồi, mà ngươi còn trêu ghẹo ta."
"Cửu thúc, đến phía trước, chúng ta nghỉ ngơi một xíu." Hạ Lãnh nhìn Tiêu Tú Nhi sắp không chịu được, liền nhẹ giọng phân phó với Cơ Cửu đang điều khiển xe ngựa.
Cơ Cửu cười cười, bèn đáp lại: "Đến phía trước, chỉ sợ chúng ta không nghỉ ngơi cũng không được."
"Sao thế?" Hạ Lãnh nghe vậy, không khỏi vén màn xe lên, hỏi Cơ Cửu.
Cơ Cửu nhấc ngón tay chỉ sơn cốc ở phía trước cách đó không xa, chỉ thấy nơi đó bốc lên đám cháy ngút trời, lửa nóng hừng hực cháy tới mức phá hỏng đường đi phía trước.
"A, đó là phương hướng của nhà ta." Phong Thiên Linh giương mắt nhìn sang, không khỏi che miệng và kêu thất thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận